*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Thương đứng thứ tư lúc này cũng không có xen vào, bởi vì thực lực của hắn và Nguyên Ương cũng không chênh nhau là mấy, Nguyên Ương đã bị Tô Minh đánh bại trong giây lát, vậy thì hắn có thể mạnh đến nhường nào để mà xen vào chứ?
Huống hồ, có đại ca và anh hai là đủ rồi.
Mặc dù anh em bọn họ có bốn người.
Tuy nhiên, nếu xét về thực lực thì Nguyên Ương xếp thứ ba và Mạc Thương thứ tư hoàn toàn không so được đại ca Chu Tàng Kiếm và anh hai Đồ Quảng.
“Thằng nhóc ngu dốt, quả nhiên có thiên phú võ đạo không thể tưởng tượng, ở tuổi này mà có thể đánh bại nhóc út, quả thực là hiếm có, nhưng cũng không phải là loại sức mạnh mà
cũng không phải là loại sức mạnh mà cậu có thể phách lối trước mặt đại ca và anh hai được!” Mạc Thương lẩm bẩm, có chút khó coi.
Cái gọi là thiên tài, dù là kiếp này hay kiếp trước, đều gặp phải không ít, nhưng dù có là thiên tài, đụng phải đại ca và anh hai, thì cũng có cùng một kết quả, cùng một kết quả bị bẽ mặt.
Thế nhưng….
Ngay sau đó.
“Trước đó đã nói để bốn anh em các người cùng nhau xông lên thì không đồng ý, hiện tại chẳng phải đều xông lên cùng nhau sao? Thật phiền phức!” Tô Minh thản nhiên nói.
Lời này vừa dứt, trên sân võ đạo, hàng loạt ánh mắt nhìn Tô Minh khẽ dao động.
Tình huống gì vậy?
Bị ngàn thanh kiếm bao vây, bị Đại Ấn Ngũ Hành khoá chặt, mà Tô Minh còn kiêu ngạo như vậy?
“Chết đi!”.
Thấy thái độ Tô Minh vẫn kiêu ngạo như vậy, ánh mắt Chu Tàng Kiếm chợt trở nên sắc bén, không còn chút chờ đợi nào, quát lớn một tiếng, sát ý đầy mình.
Đột nhiên…
Ngàn thanh kiếm chuyển động.
Ngàn thanh kiếm vừa chuyển động thì toàn bộ nhà họ Nguyên đều có cảm giác như bị kiếm đạo trấn áp.
Toàn bộ trận pháp cổ xưa kinh khủng ẩn giấu trên dưới nhà họ Nguyên đều bắt đầu vỡ nứt.
Linh mạch bên dưới nhà họ Nguyên cũng đã bắt đầu không trụ nổi.
“Rút!”.
Nguyên Chấp quát lớn, cùng lúc đó, vài vị trưởng lão cùng nhau ra tay, những người tầng lớp cao thực lực mạnh và các đệ tử bảo vệ nhà họ Nguyên đều điên cuồng lùi về phía sau.
Lại nói, ngàn thanh kiếm kia ẩn chứa kiếm ý lục đoạn đỉnh phong, lại phối hợp với Đê Đạo của Đại Đê trung vị bảy lần chuyển gần như hoàn hảo.
Đáng sợ nhất là Đê Đạo này lại là bốn loại Đê Đạo, nói cách khác, Chu Tàng
Kiếm đã từng luân hồi bốn lần, bốn lần đều chứng đạo thành Đê, không, bốn lần đều chứng đạo thành Đại Đê trung vị rồi.
Hơn nữa, chuyện càng bất ngờ nhất là, bốn loại Đê Đạo này, lại còn không dính dáng gì đến nhau.
Một là sát ý Đế Đạo.
Mộ là thuộc tính phong Đê Đạo.
Một là kiếm ý Đê Đạo.
Một là ẩn giấu Đế Đạo.
Lúc này bốn loại Đê Đạo này bất giác lại hợp sức với nhau.
Ngàn thanh kiếm dâng trào, gần như không hề lãng phí chút thời gian, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lấy Tô Minh, từ khắp nơi xung quanh đã bao phủ thành tù kiếm.
Chúng vây nhốt Tô Minh.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh sẽ bị gi3t ch3t vụn vỡ thành hư vô.
“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh lạnh nhạt thốt ra ba chữ này.
Sau đó… Bia Huyền Diệu xuất hiện, chấn động ba trăm sáu mươi độ quanh người Tô Minh.
Sau đó.
“Leng keng…”
Ngàn thanh kiếm chấn động, uốn lượn, rên rì…
Rơi trên bia Huyền Diệu.
.