*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, gần đây, đặc biệt là sau khi cảnh giới võ đạo của Tô Minh tăng vọt lên trên Đại Đê, đỉnh Thần Ma cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình có thể thúc đẩy việc sử dụng một phần nhỏ sức mạnh của nó.
Trong phần nhỏ sức mạnh đó, có
một thứ khiến Tô Minh coi trọng nhất chính là thần thông trấn áp!
Nhắc đến trấn áp thì bia Huyền Diệu trong tay Tô Minh cũng có thể làm được.
Song trấn áp cùng phương thức trấn áp không giống nhau.
Bia Huyền Diệu sử dụng năng lượng để đàn áp.
Trong khi đó đỉnh Thần Ma lại lại vận dụng quy luật trấn áp, không sai, chính là quy luật trấn áp vô cùng hiếm gặp, loại quy luật mà anh hoàn toàn chưa từng nghe nói qua trước đó.
Theo quy luật trấn áp, đỉnh Thần Ma có thể trấn áp Đế Đạo, quy luật, sinh linh, có thể trấn áp dòng chảy linh khí, vận chuyển chân khí, đan điền, thậm chí có thể trấn áp dao động thần hồn, tâm cảnh, tinh thần…
Tương đối kỳ lạ.
Vừa rồi, anh có thử dùng, có
tác dụng.
Thực sự tiện dụng.
Tại thời điểm này.
Nhiếp Thanh cầm trong kính không gian càng trở nên trầm mặc, sự kỳ quái của Tô Minh đã vượt quá sức tưởng tượng của bà ta.
Nếu như nói trong mắt bà ta trước đó Tô Minh chỉ là một con kiến hôi phẩy tay có thể bóp chết, vậy thì hiện tại Tô Minh chính là một con rắn vừa độc vừa nguy hiểm.
“Ngay cả một Đại Đế thượng vị bậc ba muốn tự nổ trước mặt cậu cũng không thể làm được? Tô Minh, cậu rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu thứ nữa”, Nhiếp Thanh cầm lẩm bẩm một mình, tất nhiên, đan xen trong sự nghiêm trọng cùng thận trọng, bà ta còn có vài tia hưng phấn, không sợ Tô Minh không mạnh, không sợ anh không yêu nghiệt, càng yêu nghiệt, càng có nhiều
con bài chưa lật, càng khiến người khác không thể lường trước được, càng thú vị, không phải sao?
Tại đây có hình ảnh
Một loạt đợt tấn công này khá mạnh, có thể nói, bất kỳ đòn công kích nào muốn một kích tất sát một vị tu giả võ đạo Đại Đế thượng vị bậc một cũng không thành vấn đề.
Nhưng.
Tô Minh vẫn hờ hững.
Ngay cả hứng thú để né tránh cũng không có.
Chớp mắt.
“Rắc rắc rắc rắc!”, bốn luồng sáng công kích kia phóng tới trước mặt Tô Minh, bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chắn lại toàn bộ bốn đòn tấn công đó.
Bia Huyền Diệu không hề có dấu hiệu rung chuyển.
Ung dung.
Thoải mái tới cực điểm.
Tiếp đó.
Tinh thần anh vừa động.
Đầu cũng không ngoảnh lại.
Bia Huyền Diệu được nâng lên!
“Burn!”
Từ trên trời giáng xuống, kỳ dị như ma quỷ, chỉ với một đòn đã trấn áp một trong các thái thượng trưởng lão, giống như nghiền nát một con kiến, vô cùng vô cùng dễ dàng.
Ba vị thái thượng trưởng lão còn lại thấy vậy không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh, đều thất kinh sợ hãi.
Bọn họ biết bản thân không phải là đối thủ của Tô Minh, rốt cuộc ngay cả tộc trưởng cũng bị Tô Minh nhẹ nhàng tóm gọn.
Nhưng cũng không ngờ tới Tô Minh vậy… vậy… vậy mà có thể mạnh mẽ đến mức độ này?
Không cần quay đầu nhìn lại?
Không vận dụng bất kỳ võ kỹ nào?
Đã có thể quét sạch mọi thứ chỉ bằng một tấm bia thông qua một ý nghĩ?
Trái tim ba người họ như bị nhét vào trong hầm băng, quá lạnh lẽo, khát vọng sinh tồn điên cuồng dâng lên, cũng đem việc tộc trưởng còn đang ở trong tay Tô Minh ném ra sau đầu, tháo chạy, trong đầu họ lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, bỏ chạy ngay đi!.