*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Yên lặng như thần chết đến.
Yên tĩnh như sa mạc bị phong hóa qua chục nghìn năm.
Yên tĩnh như tâm thần bị lấy ra, thần hồn bị xé nứt, máu thịt bị phơi khô.
Chỉ còn lại từng đôi mắt kinh ngạc đỏ như máu nhìn về phía Tô Minh.
Bao gồm cả đám người Hương Tuyết Tiên Tử, Chu Tiến đều biến thành đồ ngốc, mặc dù đã thấy được sức mạnh của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc từ trong đá giữ ảnh rồi.
Nhưng sao có thể chấn động bằng nhìn trực tiếp ở hiện trường chứ?
Tô Minh giống như ma thần giáng lâm, vô cùng mạnh mẽ, giết hết tất cả.
Quá mạnh.
Vô địch.
Mà Nhan Sở Ngọc không hiểu Tô Minh lắm, giờ phút này cũng đang ngơ ngác và sắp sửa hôn mê.
Ở trong mắt Nhan Sở Ngọc, đừng nói là người bảo vệ của Tử Hoàn và Thất điện tử, cho dù là Tử Hoàn và Thất điện tử, chỉ cần thổi một hơi là đã có thể tiêu diệt toàn bộ Ngưỡng La Thiên rồi.
Tử Hoàn và Thất điện tử đã là người mạnh nhất mà Nhan Sở Ngọc có thể tưởng tượng.
Kết quả thì sao?
Trước mắt…
Bất kỳ ngôn ngữ và cảm xúc nào đều không thể hình dung sự chấn động đó.
Tô Minh giống như đã mở cánh cửa của một thế giới võ đạo khác ra cho Nhan Sở Ngọc.
“Vì sao không nhân cơ hội trốn thoát?”, trong sự yên tĩnh, một tay của Tô Minh kẹp lấy Thất điện tử, mà ánh mắt thì nhìn về phía Tống Quỳnh cách đó không xa.
Là người có cảnh giới bán bộ Hằng Đạo.
Vừa rồi lúc anh nghe thấy bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ chín và hai người bảo vệ của Tử Hoàn hét lên, cho dù Tống Quỳnh có cơ hội chạy trốn, anh cũng không có quá nhiều sức lực để ngăn cản.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Quỳnh lại không chạy trốn.
Không chỉ không chạy trốn, mà còn không bắt tay với bà lão và hai người bảo vệ của Tử Hoàn để đánh mình.
Ngược lại giống như một người đứng xem, để mặc các chiêu khóa chặt Tô Minh tan thành mây khói.