Song, trực giác lại báo cho Côn Vô Vi đối phương rất mạnh, chắc chắn là mạnh hơn mình.
“Nhị phó điện chủ đến, quả là vinh hạnh cho liên minh Hoang Thần”, ông lão Côn U – Thái thượng lão tổ của tộc Côn Hỗn Độn vẫn im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi nãy giờ chợt mở mắt, cười nói.
Nhưng lại không đứng lên, mà chỉ chủ động nói chuyện với bà lão kia.
Đây là người đầu tiên khiến ông lão Côn U chủ động mở miệng nói chuyện.
Nhị phó điện chủ?
Dám tự xưng là Nhị phó điện chủ ở thế giới Đại Thiên thì chỉ có Nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.
“Xin chào Côn U lão tổ”, bà lão kia chắp tay, có chút sợ hãi chào ông lão Côn U.
Hiển nhiên, thực lực và vai vế của ông lão Côn U kia còn cao hơn Nhị phó điện chủ điện Hoàng Tuyền.
“Hóa ra là Nhị phó điện chủ đến, mời”, Côn Vô Vi vội vàng sắp xếp chỗ ngồi cho bà lão.
Mà lúc này, hàng tỷ con người đông đúc đang có mặt ở đây đều lặng im, kính nể và e dè nhìn bà lão kia.
Vốn, điện Hoàng Tuyền ở thế giới Đại Thiên đã là thế lực siêu nhiên khiến ta sợ hãi nhất mỗi khi nhắc tới. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Huống chi là Nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.
Từ đấy, ba thế lực siêu nhiên lớn và bốn thế lực bán bộ siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên, trừ hoàng triều Bất Tử đều đã đến.
Mà lúc này cũng đã sắp đến giờ lành.
“Quả nhiên, bố à, tất cả mọi người đều không để ý đến người”, Tần Lưu Ly nhìn thấy hết. Tuy trước đó bố đã nói là chuyện tốt, nhưng Tần Lưu Ly vẫn thấy khó chịu.
Là minh chủ liên minh Hoang Thần, nhưng sự hiện diện của bố lại quá thấp.
“Không thế không được ấy chứ! Dám chủ động nói chuyện với bố trước mặt tộc Côn Hỗn Độn, vậy đồng nghĩa với việc không nể mặt người ta rồi”, Tần Thanh Càn vuốt ria, cười nói.
“Tức ghê, Tô Minh, anh phải quậy buổi kết hôn này một trận cho tộc Côn Hỗn Độn tức chết chơi đó!”, Tần Lưu Ly thầm nói.
“Côn Thương, ra mắt các tiền bối”, đúng lúc này, chợt một giọng nói thong dong bình tĩnh của một thanh niên truyền đến.
Sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ chú rể đỏ rực bước tới.