“Bia Huyền Diệu!”, trong giây phút sống còn ấy, sắc mặt Tô Minh tái nhợt quát.
Bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chắn trước mặt Tô Minh.
Nhưng trong tích tắc… Chỉ thấy Đế Côn Đằng không hề có chút bất ngờ nào, chỉ có hơi nghiền ngẫm một chút rồi giơ tay tùy ý phất một cái.
Bỗng chốc, một tảng đá màu xanh xám xuất hiện lơ lửng trên khoảng không, còn ngay lập tức đến trước mặt bia Huyền Diệu.
Sau đó, hai bên va vào nhau. Thế mà lại ngang sức ngang tài.
“Thứ hắn ta dùng là Vương Thạch Hỗn Độn, chỉ là một khối nhỏ không đầy đủ. Không thì có thể sánh bằng Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm trọng nói.
Vì Vương Thạch Hỗn Độn của Đế Côn Đằng không đầy đủ nên chỉ là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn. Vừa hay sấp xỉ với bia Huyền Diệu, nên cả hai ngang sức ngang tài với nhau.
Bia Huyền Diệu lập tức bị quấn lấy, không thể ngăn cản mũi kích đang đâm tới kia.
Tô Minh sắp gặp nguy hiểm.
“Ma La Kiếm!”, Tô Minh nghiến răng, hét.
Thoáng chốc, vòng tay biến thành kiếm. Anh nắm Ma La tựa như một Ma Thần, cực kỳ bá đạo, liếc nhìn chúng sinh.
Anh giơ Ma La lên, chém thẳng xuống.
Keng!
Một tiếng vang trong vắt vang lên.
Ma La Kiếm và mũi kích va vào nhau, ngang sức ngang tài.
Có điều, Tô Minh lại lùi về phía sau 3 bước, phun ra một ngụm máu, tim gan phèo phổi như bị chấn vỡ. May mà đã nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Song, trái tim Tô Minh lại như rớt xuống vực sâu.
Đối phương quá mạnh!
Cho dù sử dụng Ma La Kiếm, nhưng cũng chỉ ngang sức ngang tài? Đùa gì vậy?
Không phải là Ma La Kiếm không mạnh, mà là Tô Minh quá yếu, chẳng thể phát huy hết sức mạnh của nó.
“Kiếm tốt”, ánh mắt Đế Côn Đằng sáng lên, liếc nhìn thanh kiếm trong tay Tô Minh: “Nhóc con, sao cậu có được thanh kiếm như thế vậy?”
Sau đó, hắn ta cũng không chờ Tô Minh trả lời, lại đâm ra một kích.
Trông thì như thuận tay đâm ra, nhưng lại cực kỳ mạnh.
Đôi mắt Tô Minh bừng sáng.
Hết sức chấn động!
Anh rõ ràng cảm giác được một kích kia của đối phương còn mạnh hơn ban nãy, nên nào dám chần chờ, dùng hết sức mạnh, giơ Ma La Kiếm lên chống trả.