Bây giờ Ý chí Đại Đạo lại muốn bỏ của chạy lấy người.
Theo ông lão Côn U nghĩ, Ý chí Đại Đạo hoàn toàn có thể tự ra tay.
Có khó không?
Ý chí Đại Đạo chết tiệt!
Ông lão Côn U tức giận đến nỗi run rẩy hết cả người.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu Ý chí Đại Đạo không ra tay thì bộ tộc Côn Hỗn Độn có muốn liều mạng giữ Côn Thương cũng chẳng ích gì, chẳng những không giữ được mà còn tăng thêm thương vong.
Hít một hơi thật sâu, ông lão Côn U nhắm mắt lại.
Trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hành động của ông ta.
Lọt vào mắt nhiều người đang có mặt ở đây, khiến họ hoảng hốt!
Mẹ nó!
Ông lão Côn U thật sự… Thật sự… Muốn từ bỏ Côn Thương ư?
Côn Thương lại hoảng hốt, đau khổ, tức giận, trái tim băng giá đến mức không nói thành lời.
“Thế nên mới nói đó chính là nỗi đau của một quân cờ”, Tô Minh thản nhiên nói, anh còn chưa nói hết lời thì đã đứng trước mặt Côn Thương. . Chap mới luôn có tại ﹍ ? r ù m ? r u ? ệ n﹒Vn ﹍
Rắc!
Nhanh chóng nắm lấy cổ Côn Thương.
Sau đó bóp nát cổ hắn.
Thần hồn Côn Thương cũng không thể bỏ chạy được.
Khoảnh khắc giết chết hắn, khi Côn Thương hoàn toàn chết đi, Tô Minh có thể cảm nhận được mình đã nắm giữ bảo tàng huyết mạch được thêm một phần.
Sư yên tĩnh của bảo tàng huyết mạch đã tiêu tan đi phần nào.
Hay có thể nói là bảo tàng huyết mạch bị trói buộc, giờ phút này đã không còn sợi dây ràng buộc đó nữa.
Cảm giác đó cực kỳ rõ rệt.
Bảo tàng huyết mạch lại có sự thay đổi.
Lần này chỉ là một thay đổi nhỏ.
Đó là sự thay đổi mà Tô Minh không cần phải chìm vào không gian Huyết Sắc.
Bảo tàng huyết mạch chấn động phóng thích nguồn năng lượng khủng bố, đó là thứ năng lượng mà Tô Minh hoàn toàn không thể hiểu được.