Giọng nói của Đạm Đài Chân Thương truyền khắp cả hoàng thành, lọt vào tai của trên dưới hàng chục tỷ bách tính trong hoàng thành.
Nhất thời.
Trong ngoài hoàng thành đầu tiên là yên tĩnh.
Sau đó!
“Chu Kình!”
“Chu Kình!”
“Chu Kình!”
…
Âm thanh rung trời.
Khí thế cửu trùng.
Hàng chục tỷ người tu luyện võ đạo trong ngoài hoàng thành đều không phải kẻ ngốc.
Có thể khiến hoàng đế Đạm Đài Chân Thương của hoàng triều Bất tử đặc biệt chiêu cáo thiên hạ. Hơn nữa, còn công khai dựng Lôi Đàn trên sân võ đạo Bất Tử, công khai hủy diệt ma cốt của tộc nhân tộc Cổ Ma.
Nhất định không phải chỉ đơn giản Chu Kình giết chết vài tên ma binh nhỏ bé gì đó mà có thể làm tới cỡ đó được.
Chắn chắn là chiến công và thu hoạch khổng lồ.
Chu Kình trong hư không chắc chắn đã giết chết được cường giả chân chính của tộc Cổ Ma!
Nhất định thế.
Chu Kình quả nhiên là Chu Kình.
Chưa từng khiến mọi người thất vọng.
“Ha ha ha ha… đệ nhất yêu nghiệt của hoàng triều Bất Tử, Chu Kình!”
“Tộc Cổ Ma chắc phải lạnh run nhỉ!”
“Thất công chúa nghe thấy chưa? Chu Kình vô địch!”
“Người bạn trai mà Thất công chúa nhắc tới có thể so sánh với một cọng lông của Chu Kình ư?”
…
Trong hoàng cung, đại điện.
“Vô Tình, nghe thấy những lời hàng tỷ người dân bên ngoài nói chưa? Con sắp trở thành trò cười rồi đó!”, Đạm Đài Chân Thương nhìn về phía Đạm Đài Vô Tình, quát nói: “Một mình Chu Kình giết chết 3 tên cổ vương, hơn 10 tên ma tướng, gần trăm tên ma binh! Con biết đây có nghĩa là gì không? Tên dân đen họ Tô mà con nhắc tới đó có thể làm được như vậy không? Có thể làm được một phần mười như vậy không? Có thể không? Còn cái gì mà mạnh hơn Chu Kình, thiên tài hơn Chu Kình! Vô Tình, trở về phủ công chúa tự suy nghĩ lại cho bổn hoàng đi! Ba ngày sau, đúng giờ có mặt tại sân võ đạo Bất Tử, tốt nhất nên dẫn theo cả tên dân đen họ Tô kia nữa!”
Nói xong.
Đàm Đài Chân Thương hóa thành một điểm ánh sáng.
Rời đi.