Tô Minh mỉm cười.
Đúng lúc này.
“Hoàng chủ giá lâm!”
Một giọng nói của thái giám già trầm bổng từ trong hoàng cung truyền ra, vang tận mây xanh.
Sau đó.
Xe kéo Cửu Long chậm rãi từ trên trời hạ xuống.
Trên xe kéo chính là Đạm Đài Chân Thương và hoàng hậu Gia Cát Vân Thanh.
“Bái kiến tôi hoàng!”
Hàng chục tỷ người trên võ trường Bất Tử cung kính cúi mình, đồng thời hô lên bái kiến.
Thanh thế này…
Khiến người khác chấn động.
Hiện trường quả thức rất hào hùng.
“Phụ hoàng của cô khá được lòng dân”, Tô Minh cười nói.
Đạm Đài Chân Thương và Gia Cát Vân Thanh tiến vào chỗ ngồi.
Cùng lúc ngồi xuống, ánh mắt của Đạm Đài Chân Thương lập tức ngước lên, trực tiếp nhìn thẳng vào vị trí chỗ Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình.
Đạm Đài Chân Thương nhìn sâu vào Tô Minh, trong lòng vẫn tương đối kinh ngạc.
Bởi vì, ông ta luôn cảm thấy vừa nhìn thấu được Tô Minh vừa không nhìn thấu được.
Đương nhiên, những thứ này cũng không thay đổi được suy nghĩ trong lòng ông ta, Tô Minh vĩnh viễn không bằng Chu Kình.
Cho dù, mấy ngày này ông ta đã âm thầm thu thập tài liệu về Tô Minh, rất kinh ngạc vì những thể hiện cường thế của Tô Minh ở học viện Tiên Lạc và liên minh Hoang Thần.
Nhưng, vẫn không thay đổi được hiện thực ông ta cảm thấy Tô Minh mãi mãi không bằng Chu Kình.
Ông ta cảm thấy, Tô Minh có thể mạnh mẽ có thể ngang ngược như vậy, nguyên nhân lớn nhất vẫn nằm ở thế lực đứng sau lưng anh và con bài chưa lật ẩn giấu.
Nếu như đơn thuần cá nhân đấu với nhau thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu Kình.
“Vô Tình, còn không mau qua đây! Trốn trong đám đông làm gì?”, Đạm Đài Chân Thương quát nói.
“Vâng, phụ hoàng”, Đạm Đài Vô Tình cũng không ngạc nhiên.
Cô ta đi tới bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, Tô Minh cũng đi cùng với Đạm Đài Vô Tình.
Trong giây lát, đương nhiên Tô Minh lập tức trở thành cực hạn tiêu điểm chú ý!