“Có chút thú vị, nhưng tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng mà!”, dường như Tô Minh không nghe thấy tiếng hét của Đạm Đài Chân Thương và Đạm Đài Vô Tình, ngược lại, lộ ra vẻ thích thú, nóng lòng muốn thử.
Đột nhiên…
Anh không tiến mà rút lui.
Đồng thời cũng giơ nắm đấm lên…
“Ầm!”
Một quyền tung ra, gọn gàng dứt khoát.
Hướng mặt lên.
Không chút do dự.
Cảnh tượng này…
Chết tiệt!
Cảnh tượng trước mặt như bị đóng băng.
Quá kinh người!
Thật quá sức tưởng tượng!
Đây… đây… đây là loại dũng khí gì mới dám đối quyền với Hồn Triếp vào lúc này chứ? Não bị úng nước rồi sao?
“Không!”, Đạm Đài Vô Tình run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy tay che miệng mình, từ tận đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng lạnh lẽo.
Cũng chính vào lúc này….
“Ầm!”
Hai quyền đấm đối chọi nhau giữa không trung.
Trong chốc lát.
Có thể thấy rõ, nắm đấm, cánh tay,… của Tô Minh đều bắt đầu nứt ra.
Máu tươi chướng mắt.
Xương tay kêu rắc rắc.
Rất tàn nhẫn!
Đồng thời, bước chân của Tô Minh không ngừng lùi lại về phía sau.
Mà quyền đấm của Hồn Triếp không hề hư hao.
Nhưng, bản thân Hồn Triếp cũng đã lùi lại ba bước.
“Đúng là một bất ngờ thú vị!”, trong quá trình Tô Minh lùi về sau, anh chẳng hề hoảng sợ mà còn tỏ ra vui mừng.
Vữa nãy anh đều đã “Thúc đẩy” đến cực hạn, uy lực của một đấm gần đạt tới sáu tỷ cân sức mạnh thuần túy mà người tu luyện võ đạo toàn lực xuất ra rồi sao?
Hơn nữa, còn dung hợp Sinh Tử Nhị Khí và kiếm ý, đúng vậy, ngay cả kiếm ý cũng đã dung hợp vào trong công kích của quyền ấn.
Một quyền này, đương nhiên là cực mạnh, nhưng nắm đấm của Hồn Triếp vẫn như cũ, không chút tổn hại, chỉ là bị lùi lại mấy bước.