Sức mạnh của Tô Minh có mạnh đến đâu, cũng không chịu được sức phòng ngự tuyệt đối của hắn.
Dưới sự phòng ngự tuyệt đối, sức mạnh từ quyền đấm của Tô Minh không thể xâm nhập vào cơ thể hắn ta, bị lớp bên ngoài của nắm đấm chặn lại.
Cho dù đấu một vạn quyền đấm, Hồn Triếp hắn cũng đứng ở thế bất khả chiến bại.
Sau đó, tiếng cười lớn của Hồn Triếp vừa thốt ra, đột nhiên lại có một tiếng gầm khác vang lên, hắn giơ tay lên.
Lại một quyền!
Quyền đấm di chuyển.
“Ầm!”
Vạn vật như đứng yên, sự sống và cái chết đang diễn ra.
Đạo vận quy ẩn, quy luật thành không.
Một quyền xuất ra, toàn đất trời, toàn không trung, toàn bộ bên trong tâm thần như thể chỉ có một quyền đấm đó!
Quá mạnh rồi!
Đồng thời khi quyền đấm di chuyển, hàng vạn linh mạch trên dưới toàn hoàng triều Bất Tử đang than khóc, kêu gào, giống như sắp bị vỡ tan.
Một quyền này, dùng lực nhiều hơn.
Đường đen phía trên quyền đấm kia, trở nên sáng hơn, sắp bốc cháy.
“Đáng chết! Tô Minh khinh suất, quá khinh suất rồi! Rốt cuộc thằng bé nghĩ gì vậy chứ?”, sắc mặt Đạm Đài Chân Thương càng thêm ngưng trọng, ông ta càng thêm lo lắng, khí tức toàn thân cũng bắt đầu du tẩu, như thể sắp ra tay.
Mà Đạm Đài Vô Tình, trên mặt sớm đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.
Điên rồi!
Trong chớp mắt.
Có thể thấy rõ, Tô Minh vẫn không tiến mà lui.
Đòn đó mạnh đến nỗi khiến người ta nôn ra máu.
Hơn nữa, vẫn là tung quyền như cũ.
Đạm Đài Vô Tình cũng muốn “khẩu nghiệp” rồi!
Tô Minh! Anh phách lối, bá đạo thì cũng phải có giới hạn chứ, rõ ràng là có chiêu thức mạnh hơn, vũ khí mạnh hơn… có thể sử dụng, tại sao lại không dùng chứ?
Cái khác không nói, kiếm Vấn Thiên – Linh Bảo Hỗn Độn đâu? Còn cả bia Huyền Diệu nữa?
Sao lại không dùng?
Sao cứ phải đấu quyền với Hồn Triếp làm gì cơ chứ?