“Không hổ đã từng là Nhân Ma, không hổ là kẻ chuyển thế mấy chục lần, thật không đơn giản”, Tô Minh thầm nghĩ.
Sau đó.
Tô Minh lắc đầu.
Không chút do dự mà từ chối.
Không giết chết Cố Đình Tiêu thì sao có thể lấy được cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn?
“Tô Minh, mày thật sự không chết không xong ư?!”, Cố Đình Tiêu gằn từng chữ nói, âm thanh dày đặc: “Bổn tọa là Nhân Ma, đã từng là Đại Đế trung vị, nếu thật sự phải không chết không xong, bổn tọa tuyệt đối chắc chắn sẽ kéo theo kẻ chịu chết chung!”
Giọng nói của Cố Đình Tiêu khàn khàn, đầy vẻ uy hiếp.
Trả lời Cố Đình Tiêu là một kiếm.
Tô Minh lúc này toàn thân được bao phủ bởi bia Huyền Diệu, phòng ngự vô song.
Một tay nắm chặt Ma La kiếm, tấn công mạnh mẽ.
Bên trong có kho tàng huyết mạch dữ đội, có thể ngang với bất tử bất diệt, chân khí vô hạn.
Làm sao còn muốn phí lời?
Chỉ muốn giết chết Cố Đình Tiêu.
Một kiếm tiến tới, uy lực đó không cần nghĩ cũng biết…
Ánh mắt Cố Đình Tiêu ngừng một chút, chỉ có thể thi triển thân pháp để né tránh.
Đồng thời, trọng đao trong tay hết sức bổ tới, đao pháp cũng được, đao ý cũng được, đều không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, khi chạm phải bia Huyền Diệu đều không có tác dụng quá lớn.
Ngược lại kiếm của Tô Minh, uy lực của Ma La kiếm không cần nghĩ cũng biết đó, hễ Cố Đình Tiêu bị trúng một kiếm này thì đại khái không còn cách cái chết bao xa nữa.
Cố Đình Tiêu nghẹn khuất! Lại căng thẳng, thân pháp vận chuyển đến cực hạn.
Hơn nữa, còn không chỉ dùng một loại thân pháp, ước chừng dùng thêm mười mấy loại thân pháp, mỗi loại thân pháp đều là những thân pháp đỉnh cấp không thể tin nổi, tốc độ của hơn mười loại thân pháp mang lại không cần nghĩ cũng biết thế nào.
Cũng nhờ vào những thân pháp xuất thần nhập quỷ này mà giờ phút này hắn ta vẫn có thể dây dưa năm mươi năm mươi với Tô Minh, vẫn còn có thể chống cự được chút.
“Tô Minh! Cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, mày không giết chết được tao đâu! Hòa giải đi! Bổn tọa có thể trả một cái giá nhất định!”, Cố Đình Tiêu gào lên, trong giọng nói vẫn có vẻ tự tin, đương nhiên, nhiều hơn là khuyên nhủ.
“Không giết được anh ư? Chỉ vì những thân pháp cũng tạm được này của anh sao?”, Tô Minh cười khinh miệt, tiếp theo đột nhiên quát lên: “Không gian trọng lực!”