“Vậy… Vậy tôi xin về trước!”. Tuy trong lòng Vũ Bất Bại oán hận, hận ý tột cùng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Ông ta hít sâu một hơi, hơi chắp tay định rời đi.
Nhưng vào lúc này.
“Chờ một chút!”, không ai ngờ tới, Tô Minh xuất hiện.
Đúng.
Tô Minh đi đến sân võ đạo.
“Vũ tiền bối, chi bằng tôi đi với ông một chuyến vậy!”, tiếp đó, Tô Minh lên tiếng.
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Tô đều biến đổi.
Ngơ ngác…
Tô Minh muốn làm gì?
Muốn đi giúp Võ Tông sao?
Võ Tông xứng sao?
Theo bản năng, đám người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên đều muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Bọn họ luôn ủng hộ Tô Minh hết mình.
Bọn họ tin rằng tất cả suy nghĩ của Tô Minh đều có lý do.
“Cậu Tô, thật… thật… thật sao?”, Vũ Bất Bại đột nhiên quay đầu lại kích động, cảm kích, nhìn chằm chằm vào Tô Minh: “Cậu Tô, cảm ơn cảm ơn cảm ơn cậu!”
Tô Minh chỉ mỉm cười.
Vũ Bất Bại không thấy rõ, sâu trong đôi mắt Tô Minh là sự đùa giỡn và lạnh lẽo, nếu như thấy rõ ràng, e là sẽ phải kinh hoảng.
“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh lên tiếng.
“Đúng đúng đúng…”, Vũ Bất Bại kích động đỏ bừng mặt, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn, cảm kích…
Ngay sau đó.
Tô Minh và Vũ Bất Bại biến mất.
“Phì!”. Trong sân võ đạo nhà họ Tô, đầu tiên là yên lặng, không khí hơi kỳ lạ ít nhiều có chút bí bách, không hiểu rõ tại sao Tô Minh còn muốn đi giúp Vũ Bất Bại, lại bị tiếng cười của Diệp Mộ Cẩn phá vỡ.
Ở đây muốn nói người hiểu Tô Minh nhất.
Nhất định là Diệp Mộ Cẩn.
Không ai sánh nổi.
“Anh Minh vẫn tệ hại như vậy…”. Diệp Mộ Cẩn phàn nàn một câu, lại nhìn về phía Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên: “Bố mẹ, hai người không cần lo lắng anh Minh sẽ đi giúp Võ Tông đâu. Anh ấy nhỏ mọn, tàn nhẫn hơn bất kỳ ai mà!”
Lúc này, Tô Minh và Vũ Bất Bại đều đi về phía biển Vô Mệnh.
Tốc độ của Tô Minh không nhanh, có thể nói là rất ung dung.
Dựa vào thực lực và khả năng nắm bắt về quy luật không gian của Tô Minh, nếu anh muốn thì tốc độ có thể nhanh hơn lúc này gấp trăm lần.