“Tiền bối là bố của Nguyên Ương, người anh em tốt của chúng tôi đúng không? Chu Tàng Kiếm, Đồ Quảng, Mạc Thương ra mắt tiền bối”, ba thanh niên kia thấy Nguyên Chấp đi đến bèn đứng lên, vừa kính cẩn lại khách sáo chào hỏi.
Hóa ra, thanh niên có cảnh giới Đại Đế trung vị bảy chuyển kia chính là Chu Tàng Kiếm, tên y như người. Tuy khí tức đã được ẩn đi trông y như người thường, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu kiếm phong, con ngươi lập lòe phát ra ánh sáng chói mắt như có hai thanh thần kiếm được nuôi dưỡng hàng tỷ năm, trông hết sức khủng bố.
Còn thanh niên Đại Đế trung vị sáu chuyển lại tên là Đồ Quang, tên cũng y như người, dáng người cao to, khí tức vừa âm trầm còn máu tanh, chỉ đứng đó thôi mà tiếng tim đập đã chấn động ầm ầm như có hàng tỷ sinh linh đang gào thét, khiến người ta cảm thấy bị chèn ép và khó thở.
Thanh niên có cảnh giới Đại Đế trung vị bốn chuyển thì lại là Mạc Thương, dù có cảnh giới thấp nhất trong ba người, nhưng cũng trẻ nhất, còn chưa đến 10 ngàn tuổi và chỉ mới có 8000 tuổi. Với số tuổi ấy đã là Đại Đế trung vị bốn chuyển thì đúng là cực kỳ xuất sắc!
“Khách sáo quá, mọi người đều là bạn của Tiểu Ương mà, ha ha ha, người một nhà cả”, Nguyên Chấp cười ha ha nói.
Mà lúc này, Chu Tàng Kiếm lại liếc nhìn Tô Ly đang đứng đằng sau Nguyên Chấp, khá là tò mò.
Bấy giờ, mấy trưởng lão của nhà họ Nguyên cũng bước vào đại sảnh, lần lượt giới thiệu rồi ngồi xuống, tỳ nữ lại đổi nước trà lần nữa.
Bên ngoài đại sảnh cũng tụ tập rất nhiều người, họ đều là những thanh niên tài giỏi và một số chấp sự của nhà họ Nguyên không có tư cách bước vào bên trong. Có điều, vẫn có thể đứng ở ngoài cửa, đương nhiên là không thể ồn ào làm phiền đến khách quý.
Những người vây quanh bên ngoài đại sảnh đã sớm không ngừng nuốt nước bọt, tê cả da đầu.
Vốn dĩ, Nguyên Ương là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma đã khiến họ hết sức kinh ngạc và vui mừng, ai ngờ hắn ta còn có ba người bạn khác cũng là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma!
Ha ha ha.
Đám con cháu nhà họ Nguyên như bùng nổ, tin mừng động trời đó!
Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh giới của ba người Chu Tàng Kiếm, họ lại được phen chấn động, mừng rỡ đến hóa rồ.
“Vậy chúng tôi cũng giới thiệu nhé, ha ha”, ba người Chu Tàng Kiếm liếc nhau, cuối cùng Chu Tàng Kiếm lên tiếng nói.
Kế tiếp, cả trong lẫn ngoài đại sảnh đều trở nên im lặng, từng đôi mắt đổ dồn lên người Chu Tàng Kiếm, nghe hắn ta kể.
Khoảng mười lăm phút sau, Chu Tàng Kiếm mới nói xong. Đợi đến khi hắn ta dứt lời, gần như toàn bộ người nhà họ Nguyên kể cả Nguyên Chấp đều kích động đỏ mặt.
Ban đầu, tuy họ biết ba người Chu Tàng Kiếm là anh em kết nghĩa với Nguyên Ương, nên chắc cũng khá thân thiết. Song, sau khi nghe hắn ta nói xong mới biết họ vẫn quá xem nhẹ mối quan hệ ấy!
Nào mà khá thân? Quả thật là còn thân hơn cả anh em ruột ấy chứ!
Theo lời Chu Tàng Kiếm thì bốn người họ chính là có ơn cứu mạng với nhau, hồi trước ở thành Thi Ma đã cứu nhau hơn mười lần.
Kiếp trước, bốn người ở thành Thi Ma tu luyện mà cả công pháp cũng giống nhau nữa là, tài nguyên võ đạo cũng dùng chung. Khi họ chết là vì đối mặt với một kẻ thù cực mạnh, tuy không sinh cùng tháng cùng năm, nhưng lại cùng chết với nhau. Quan hệ kiểu đó thật sự thân đến nỗi khó có thể tưởng tượng nổi!
“Được, được, được, ba cậu nếu không ngại thì kể từ hôm nay có thể gọi tôi là bố nuôi, sao nào? Kiếp trước, mọi người là anh em cùng sống cùng chết với Tiểu Ương, đời này, cũng có thể như thế!”, Nguyên Chấp kích động run giọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại sảnh.
Đây quả thật là đang lôi kéo một cách trắng trợn!