“Anh ta sao? Là một tên điên! Kiếp trước đã là một tên điên, một lòng luyện võ, Thái Thượng Vô Tình! Nhưng sau khi luân hồi trùng sinh ở kiếp này thì lại rất đào hoa, hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, ha ha”, Thiên Nữ Tạo Hóa đột nhiên cười, cười thật lớn: “À, còn nữa, tên điên đó có chút ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được”.
Đương nhiên ngu ngốc!
Nếu không đã nói rõ ràng như vậy rồi còn không hiểu ư? Tên điên đó chính là anh! Tô Minh!
Về phần sự ghen tuông lúc này của Tô Minh càng khiến cô ta buồn cười hơn, không biết nói sao. Từ kiếp trước đến kiếp này vẫn luôn là anh, căn bản chính là một người, chỉ có điều hiện tại anh vẫn chưa khôi phục lại được ký ức tiền kiếp, nhưng thần hồn, ký ức, căn nguyên đều ở sâu trong thần hồn thức hải của anh, sớm hay muộn cũng sẽ mở ra, dung hợp hai thành một kiếp trước với kiếp này.
Cho dù kiếp trước không phải là anh! Suy cho cùng, bản thân cô ta và Tô Minh kiếp trước cũng chỉ là bạn bè, chứ không phải quan hệ yêu đương, nên anh ghen cái gì chứ?
Kiếp trước, thứ Tô Minh tu luyện chính là Thái Thượng Vô Tình Đạo, xin hỏi làm gì còn tâm tư cho chuyện trai gái? Đúng, chính là Thái Thượng Vô Tình của Vô Tình Đạo!
Bản thân cô ta kiếp trước cũng chỉ vì yêu thích kính phục thiên phú võ đạo và sự yêu nghiệt cực hạn về mặt võ đạo của Tô Minh cho nên thường cùng anh uống trà, đánh cờ, thuận tiện chỉ điểm cho võ đạo của anh, vừa là thầy cũng vừa là bạn, không hề có chút tình cảm nam nữ nào, cùng lắm thì coi như là một bán sư phụ mà thôi.
Đến nguyên nhân quyết định luân hồi trùng sinh với anh cũng là vì muốn thử cảm nhận con đường tuần hoàn văn minh của luân hồi trùng sinh, để nghiệm chứng một vài suy đoán của bản thân về lục đạo luân hồi nhiều hơn. Dù sao cô ta cũng nắm chắc, cho dù luân hồi trùng sinh cũng sẽ nhanh chóng quật khởi, hồi phục lại thôi.
Ai có thể ngờ được trong quá trình luân hồi trùng sinh lại gặp phải ám toán chứ? Đây là việc ngoài ý muốn.
Ngược lại ở kiếp này, trước đây trên thực tế do thần hồn bị thương tổn nên ký ức kiếp trước cũng chưa hồi phục, chỗ nhớ chỗ không, dưới sự dẫn dắt của duyên phận lại kết giao, dây dưa với Tô Minh ở kiếp này.
Mà kiếp này, con đường hai người đi từ Địa Cầu đến vực Hỗn Độn, từ nhỏ bé yếu ớt quật khởi, một đường nương tựa vào nhau, một đường tôi vì anh mà sống, tôi vì anh mà chết.
Nên đã đem lòng yêu thương rồi!
Bây giờ, trong lòng cô ta chỉ có Tô Minh, cô ta yêu Tô Minh của kiếp này, cũng chỉ là Tô Minh của kiếp này thôi!
Về phần Tô Minh tu luyện Thái Thượng Vô Tình Đạo của kiếp trước đó, cho dù về mặt bản chất cùng là một người với Tô Minh kiếp này, cho dù suy cho cùng bản thân kiếp trước và Tô Minh kiếp trước là bạn. Nhưng cô ta cũng quyết định từ nay về sau sẽ hoàn toàn cắt đứt những ký ức liên quan đến Tô Minh kiếp trước, từ bỏ tình bạn với người bạn vừa là thầy vừa là bạn ở kiếp trước, chỉ giữ lại tình yêu của kiếp này! Chỉ cần tình yêu thuần túy của kiếp này thôi là đủ rồi, bạn bè khác cũng được, tình nghĩa sư đồ gì đó cũng được, đều không cần nữa, nếu trộn lẫn với nhau sẽ không còn thuần túy!
“Thiên Nữ! Tên khốn kiếp mà cô nói là ai?”, Tô Minh sờ lên mũi, dường như đã có suy đoán riêng.
Chẳng trách thần hồn của mình lại mạnh như vậy, dường như luôn tồn tại một số ký ức mà mình không thể khám phá và mở ra được.
Chẳng trách trước khi mình kích hoạt được kho tàng huyết mạch, mình lại lĩnh ngộ và cảm nhận về võ đạo lại khủng khiếp đến thế.
“Anh nói xem?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói.
“Tô Minh! Kiếp trước anh là người khai thiên lập địa, tạo ra nền văn minh Xương”.