“Hơn một tỷ năm trước, cô ta vất vả lắm mới trốn ra khỏi tháp cấm đoán, giờ vì một con kiến nhỏ bé có thể bị nghiền chết bằng một ngón tay như mày mà lại đâm đầu vô lưới, quay về tháp cấm đoán, a a a… Tại sao!”
“Đồ rác rưởi, mày dựa vào cái gì mà lại được cô ta thích chứ!”
…
Hình Nghĩa như phát điên.
“Ý ông là gì?”, sắc mặt Tô Minh lập tức trắng bệch, siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Có ý gì hả? Kẻ thù của cô ta sắp hạ xuống nền văn minh Xương yếu như con kiến này, nên cô ta sợ sẽ hại mày nên mới đi”.
“Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cô ta sợ mình dù đã rời khỏi đây, kẻ thù của cô ta vẫn có thể điều tra được sự quan trọng của mày với mình, rồi hại mày”.
“Thế nên, cô ta định giết chết kẻ thù của mình! Nhưng giết bằng cách nào? Đơn giản thôi, cô ta chỉ cần trở về tháp cấm đoán thì với thân phận của mình, tuy từng vi phạm lệnh cấm của nền văn minh cấp 9 mà bị nhốt trong tháp cấm đoán cả triệu năm, ngày ngày gánh chịu nỗi đau bị ngọn lửa cấm đoán thiêu đốt, vẫn có thể điều khiển sức mạnh gia tộc giết chết kẻ thù của mình một cách dễ dàng! Vậy thì, mày sẽ an toàn!”
“Mày có biết điều đó có nghĩa là gì không? Mày có biết ngày ngày phải gánh chịu nỗi đau bị ngọn lửa cấm đoán thiêu đốt là như thế nào không! Đồ rác rưởi khốn kiếp! Hồi đó, vì trốn khỏi tháp cấm đoán, gia tộc của Thiên nữ đã trả một cái giá cực kỳ đắt mới làm được đó!”
“Mà dựa theo quy định của tháp cấm đoán thì hễ là người trốn khỏi tháp, chỉ cần trốn thoát được sự đuổi bắt của thủ vệ cấm đoán trong 1,8 tỷ năm thì có thể khỏi cần bị nhốt lại nữa!”
“Tính thời gian thì từ lúc Thiên nữ trốn đi đến giờ đã có 1,6 tỷ năm, mắt thấy sắp thoát khỏi việc bị nhốt lại! Vậy mà vì mày… Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”
Hình Nghĩa gào xong, hai mắt Tô Minh đã đỏ lừ, chìm trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
“Nhóc Tô, mau tỉnh lại”, lúc này, Ninh Triều Thiên, Tống Xạ Sơn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Vân Sơn, Cát Tề đều đến. Ninh Triều Thiên đè vai Tô Minh xuống, quát.
“Ông… ông già!”, Tô Minh cắn răng, chút lý trí còn sót lại đang chống lại sự điên cuồng trong lòng.
“Nhóc Tô, mau tỉnh lại, nếu cậu nhập ma thì chẳng phải sẽ khiến thần hồn cô gái kia thất vọng sao!”, Ninh Triều Thiên gằn từng chữ hét.
Cơ thể Tô Minh run lên, hai mắt đỏ như máu dần bình thường trở lại.
“Thiên nữ, anh sẽ giành giật từng phút từng giây để tu luyện, chỉ cần có thể nhanh chóng tăng lên thực lực, rồi đi tìm và cứu em thì điều gì anh cũng bằng lòng làm! Hãy chờ anh!”, Tô Minh thầm thề.
Sau đó, sự điên cuồng trên người anh lập tức biến mất, cả người như hoàn toàn bình tĩnh lại. Nhưng, trên người anh lại khiến người ta cảm giác được một sự tàn ác.
Tô Minh chợt nghĩ, nhẫn không gian của Nhiếp Thanh Cầm đã rơi vào tay anh.
Anh kiểm tra bên trong, rồi tìm được hồn thảo và thuốc giải sâu độc trên người Phong Vũ Vân, may thật!