“Viện trưởng Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ không biết đã đi nơi nào rồi. Mấy chục ngàn năm gần đây, viện trưởng cũng không xuất hiện”, Hồ Linh Dư cười khổ nói: “Viện trưởng hiện giờ là đời viện trưởng thứ ba mươi bảy học viện Hỗn Độn, là một người hoàn toàn không biết làm gì, nghe nói ngồi vị trí viện trưởng đã mấy chục triệu năm, nhưng nghe nói tổng cộng số lần xuất hiện trước học sinh và tầng cấp cao đều chưa quá mười lần”.
“Ừm”, Mộng Li Khinh Đàn ừ một tiếng.
Sau đó, cô ta hướng về phía Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn gật đầu, coi như là chào hỏi. Mặc dù bây giờ cô ta hoàn toàn thắng ba người, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn là học sinh của học viện Hỗn Độn. Ừ, thật sự là đệ nhất chân bảng, lễ phép nên có vẫn phải có.
Ba ngươi Tống Xạ Sơn cũng không dám khinh thường, đều tươi cười gật đầu một cái.
“Cạch cạch cạch…”, sau đó dưới ánh nhìn chăm chăm của mấy trăm chục ngàn người trên sân võ đạo, Mộng Li Khinh Đàn đi về phía chiến đài.
Thân ảnh cô ta giống như thần nữ, toàn thân áo trắng tinh khiết, an tĩnh, ngạo nghễ, di thế độc lập, dù là mặt mũi che kín nhưng dáng người cao gầy, khí chất nhã nhặn lịch sự lại cao quý kia khiến cho người ta chắc chắn, vô cùng chắc chắn cô ta rất đẹp.
“Tôi tới rồi…”, đối mặt với Tô Minh, Mộng Li Khinh Đàn nói, giọng nói càng lạnh.
Nhưng cô ta còn chưa nói xong liền bị Tô Minh cắt đứt: “Lời nói nhảm không cần nói nhiều, trực tiếp chiến đi!”
Tô Minh có chút không kịp đợi.
Ừm, thực lực bản thân tăng vọt.
Nhưng rốt cuộc bây giờ mạnh bao nhiêu?
Tô Minh thật sự không chắc chắn.
Hắn rất muốn thử một lần.
Cơ thể mềm mại của Mộng Li Khinh Đàn run lên, tức đến bùng nổ!
Tên khốn này quá kiêu ngạo.
Đừng nói là Mộng Li Khinh Đàn, xung quanh, mấy chục ngàn học sinh và tầng cao cấp của học viện Hỗn Độn lúc này đều có chút không nói được, quả thật… thái độ này của Tô Minh vô địch!
Mộng Li Khinh Đàn tôi là cảnh giới Tiên Nhân tầng bốn đó!
Anh phách lối như vậy, vốn dĩ chỉ cần bị thương nhẹ, làm không tốt thì trở nên bị thương nặng.
“Để tôi xem rốt cuộc anh lấy sức mạnh ở đâu?”, Mộng Li Khinh Đàn quát khẽ một tiếng, giơ tay chỉ một cái: “Băng Huyền chỉ!”
Nháy mắt.
Rõ ràng có thể thấy, lấy Mộng Li Khinh Đàn làm tâm điểm, hướng ra hư không, thực khí thậm chí chân khí xung quanh v.v… đều tràn ngập.
Đông kết.
Đông kết cao nhất.
Mùi vị băng hàn kia thuần túy đến có thể đông kết tư duy, thần hồn, ý chí võ đạo.
Một chỉ ấn màu bạc trắng tuyệt đối yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động đến thấu xương, hướng về phía Tô Minh.
Trong quá trình chỉ ấn trên một đường, không có bất kỳ mùi vị cản lực nào.