Ở vực ngoại, cũng y như thế, mà còn chỉ có hơn chứ không có kém.
“Ông hai, ra tay đi, tên nhóc kia quá kỳ quặc. Chúng ta lên hết, dù tên nhóc đó có là thần tiên thì cũng không thể nào sống nổi”, một trưởng lão của nhà họ Chu mở miệng nói với giọng tràn ngập sát khí.
Đã rất nhiều năm, nhà họ Chu chưa từng bị khiêu khích như vậy.
Cho rằng thế lực cấp 2 là trò đùa chắc?
“Chú hai…”, Chu Tồn Uyên cũng nghiến răng, mặt mày âm u, nhìn Chu Phú với ánh mắt đầy van nài. Tô Minh không chết thì hắn ta chẳng thể nuốt trôi cục tức này!
Hơn nữa, Chu Tồn Uyên không hiểu chú hai còn đang do dự cái gì?
Đúng thế, Tô Minh rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể hạ gục hắn ta một cách dễ dàng. Nhưng có mạnh thì cũng có giới hạn!
Bảy tám người nhà họ Chu có mặt ở đây đều mạnh hơn Chu Tồn Uyên, đặc biệt là chú hai, một Tiên Vương tám chuyển, cũng không phải trò đùa.
Chu Tồn Uyên không tin một mình Tô Minh có thể chiến thắng được chú hai và bảy tám người nhà họ Chu!
Đương nhiên, tuy trong lòng Chu Tồn Uyên không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là hắn ta ghen tỵ đến phát điên!
Tô Minh xuất hiện khiến hắn ta cảm thấy mình như một đống rác rưởi.
Nếu Tô Minh không chết thì lòng theo đuổi võ đạo của hắn ta sẽ sụp đổ.
Trong lòng Chu Tồn Uyên cực kỳ muốn Tô Minh chết, dù có phải hy sinh một số người trong bảy tám người kia thì cũng đáng.
Ánh mắt Chu Phú lóe lên, không nói gì vì đang do dự. Ông ta biết nếu mọi người lên hết, có lẽ sẽ giết được Tô Minh, nhưng lỡ không giết được thì sao?
Nếu không thành công thì đã không phải là mạng sống của những người có mặt ở đây, mà là của cả nhà họ Chu.
Sau đó, khi ánh mắt Chu Phú đã dần trở nên quyết tâm, định mở miệng nói gì thì… Bỗng nhiên, không khí chợt dập dờn, có hai thanh niên xuất hiên. Một người tóc bạc, gương mặt cực kỳ điển trai, dáng người cao to, vũ khí trong tay lại cực kỳ bắt mắt. Đó là một cây kéo màu tím… Người còn lại trông hơi xấu, mặc võ phục màu xám. Nếu nói có gì lạ thì chính là tay phải của gã trông vạm vỡ hơn tay trái rất nhiều.
Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là hai người này đều chưa tới 10 triệu tuổi. Tên đầu bạc chỉ khoảng 8 triệu, còn tên xấu xí chỉ mới 9 triệu, cũng được coi như thuộc thế hệ trẻ.
Tên đầu bạc là Tiên Vương sáu chuyển, cao hơn Chu Tồn Uyên một cảnh giới. Còn tên xấu xí lại khá khủng bố, là một Tiên Vương bảy chuyển, dù là so với Chu Phú thì cũng chỉ yếu hơn một cảnh giới mà thôi.
Hai người này bỗng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt Chu Tồn Uyên lóe lên, vì hắn ta biết hai người kia, người đầu bạc tên là Dư Tự, gã xấu xí tên là La Truất.
Dư Tự cũng nằm trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, mà thứ hạng còn cao hơn Chu Tồn Uyên rất nhiều.
Còn La Truất, lại nằm trong bảng xếp hạng Đạp Thiên, tuy chỉ xếp cuối, hằng năm đều quanh quẩn ở vị trí thứ 95, nhưng cũng là nằm trong bảng Đạp Thiên. Chưa đến 10 triệu tuổi đã bước vào bảng xếp hạng Đạp Thiên thì khá là khủng bố. Đó là điều mà Chu Tồn Uyên có mơ cũng không được, vả lại, sự chênh lệch của hai bên còn chẳng phải là nhỏ.
Sao hai người này lại bỗng dưng xuất hiện?