Kiếm ý than khóc.
Sự thối lui của quy luật nước giai đoạn tám.
Ý cảnh hủy diệt giai đoạn bảy đỉnh phong run rẩy.
Âm thách vỡ nát, nứt lìa của kiếm quang.
Liên tiếp vang lên.
Rõ ràng có thể thấy được.
Khi kiếm quang đụng phải chỉ ấn của Tô Minh, giống như kiêng dè gặp phải khối sắt.
Không cùng một đẳng cấp.
Kiên trì không nổi một giây.
“Cái này…”, sắc mặt Nhạc Diễn vặn vẹo tới cực điểm, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu co rút, đôi mắt vốn đã trừng lớn lại thêm phần kịch liệt run rẩy, phảng phất như sắp nứt toác ra vậy.
Một kiếm này của hắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh!
Nhưng trước mắt…
Ngay cả Huyền Sơ Tình cùng Huyền Thi Yến cũng ngây ngốc bất động.
Một kiếm vừa rồi của Nhạc Diễn mạnh mẽ tới đâu hai người họ đều có thể rõ ràng cảm nhận được, hai người họ thậm chí còn tưởng rằng một chiêu vừa rồi của Nhạc Diễn đại khái có thể uy hiếp tới cường giả ở cảnh giới Tiên Tôn chân chính!
Nhưng trước mắt…
Gặp quỷ rồi!
Đặc biệt là Huyền Thi Yến, vốn đang trốn trong vết nứt hư không giữa trời lúc này cũng xém chút thì rơi xuống.
Ngoại giới.
Cũng không khác bên kia là bao…
Một mảnh trầm mặc.
Một mảnh hóa đá.
Sắc mặt của Huyền Tinh Bình là đặc sắc nhất, gương mặt bà ta co giật không ngừng biến đối, có chút choáng váng, khuôn mặt không giải thích được mà đau rát.
Nhưng vẫn không nhịn được mà cứng miệng, nghiêm giọng rống lên: “Cậu Nhạc không thể nào thua con kiến đến cảnh giới Tiên Nhân cũng chưa đạt tới đó!”
Giọng nói hổn hển phẫn nộ của Huyền Tinh Bình tràn ngập căm tức.
Vừa dứt lời.
Trong bí cảnh.
Chỉ ấn kia của Tô Minh vẫn tiếp tục phóng về phía trước.
Vẫn như cũ không mặn không nhạt, dường như vẫn bình thường.
Nhưng chỉ ấn đã ở trước mặt Nhạc Diễn.
“Tháp, lên!”, Nhạc Diễn bất giác lùi về phía sau, trong tiềm thức muốn dùng chuyển động của cơ thể để thoát khỏi sự vây khóa từ chỉ ấn này, tuy nhiên lại không làm được, hắn đã vững vàng bị khóa chặt lấy.