“Cô có đi hay không, không đi, chúng tôi đi”, Tô Minh lười để ý tới cô ta, dứt lời liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình đi thẳng về phía trước.
Ninh Khinh Khinh làu bàu theo sau.
Thế giới bên ngoài.
Là một khoảng lặng.
Trầm mặc trong nỗi kinh hãi cùng rung động.
Đột phá từ Đại Đế thượng vị tầng chín lên tới cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi?
Thật là thần kỳ!
Chỉ là…
Nhưng cho dù thần kỳ thì đã thế nào?
Khi rời khỏi bí cảnh cũng chỉ có một con đường chết!
Dù có yêu nghiệt, huyền diệu đến đâu thì cũng phải quỳ gối khi đối mặt với một Tiên Hoàng tầng ba như Phù Thông Hải?
Hơn nữa còn có tổ khí trấn tộc giúp sức.
Thậm chí ngay cả những cường giả đến từ thế lực tiên quốc cũng được mời tới để vây giết anh.
Căn bản không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Thật đáng tiếc.
Thời gian trôi qua.
Một ngày sau đó.
Bỗng nhiên.
Trên màn hình.
Tô Minh bất ngờ dừng lại!
Lúc đầu anh còn đang truy giết oán thú.
Nhưng đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt anh trở nên khó coi.
“Tô Minh, sao thế?”, Huyền Sơ Tình gặng hỏi.
Bên ngoài, những người vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Minh kia cũng chú ý tới sự thay đổi trong biểu cảm của anh.
“Tôi phải rời khỏi bí cảnh ngay bây giờ”, Tô Minh trầm giọng đáp.
Em gái truyền tới một tin tức cho anh.
Cô đang gặp nguy hiểm.
Hiện tại nhất định phải lập tức, ngay bây giờ ra khỏi bí cảnh.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại không thể rời khỏi bí cảnh! Còn chưa tới thời gian, cửa trận pháp của bí cảnh không thể mở ra!”, Huyền Sơ Tình vội vàng nói.
“Có cách nào không?”, Tô Minh nhìn về hướng Ninh Khinh Khinh.