Sao có thể chết tại đây?
Chết tại đây một cách lãng xẹt thế này ư?
Hắn ta phải sống.
Nhưng người đàn ông vừa quay lại thì phát hiện…
Cả đất trời đã ngưng đọng.
Đây là cấm chế được tạo nên bởi sự kết hợp của mấy chục loại thần thông quy luật không gian.
Nhìn là biết thủ đoạn của Tô Minh rồi.
Quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong có lẽ chẳng là gì đối với hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc, nhưng nếu là thần thông được ngưng tụ từ nó thì sao? Lại còn là mấy chục loại thì sao?
Sẽ tạo nên một không gian giam cầm kiên cố không gì phá vỡ được.
Dù vị hoàng tử Tiên quốc này có thể phá vỡ không gian ấy cũng phải cần thời gian, dùng những cách đặc biệt cần phải đánh đổi để có thể thi triển được.
Đâu có kịp!
“Mẹ nó!”, mặt hoàng tử Tiên quốc trắng như giấy. Hắn ta sắp phát rồ rồi…
Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
“Tao là thập cửu hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc. Tao mà chết ở đây, phụ hoàng tao và cả Huyền Diễm Tiên quốc sẽ không tha cho mày!”, hắn ta gào thét, hơi thở dồn dập.
Người đàn ông trẻ đe dọa một cách trắng trợn.
Nhưng.
Được tích sự gì chắc?
Vô dụng thôi.
Mặt Tô Minh không biểu cảm.
Không có bất kỳ cảm xúc gì.
Anh nhe răng cười: “Cứ giết mày đã, đằng nào mày cũng đâu thấy được cảnh phụ hoàng mày và Huyền Diễm Tiên quốc truy nã tao!”
Sự tàn nhẫn đầy đáng sợ hiển lộ trong giọng nói bình thản của Tô Minh.
Huyền Tinh Bình, thành chủ Mai Tiên, Tùy tam gia và những người khác đứng bên dưới nhũn chân luôn rồi.
Nếu họ là người đối đầu trực diện với hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc, còn bị hắn ta dọa nạt, kiểu gì họ cũng không thể nào làm lơ, vững tâm giết chết hắn ta như Tô Minh được.
Đó là con trai của quốc chủ Tiên quốc đấy!
Đúng là điên rồ!
Sự điên cuồng, ngang tàng không kiêng nể, hung bạo và tàn độc của Tô Minh vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
“Chuông Tứ Phương Đế Hoàng!”
“Ô Đại Danh Âm Dương!”