Một loạt các đòn công kích tàn bạo ập về phía đại trận linh mạch số bốn. Một hai đợt thôi thì chẳng là gì, nhưng một đống chiêu thức ùn ùn kéo đến như thế cũng khiến đại trận linh mạch số bốn hư tổn nặng nề.
Vầng hào quang của đại trận tối đi thấy rõ.
Nó sắp sửa không duy trì được nữa rồi.
“Sư tôn, người cản họ lại đi! Mấy người đó điên hết cả rồi! Chuyện đó có liên quan gì đến Tô Ly đâu? Cô ấy không thích Trì Tiêu thì là không thích thôi, chẳng lẽ chúng ta phải cầu cạnh Trì Tiêu? Như thế là giúp người xấu làm điều ác rồi còn gì!”, Quân Tốc Tốc và sư tôn Tống Xạ Sơn đứng trên trời, cô ta siết chặt tay sốt ruột nói.
Tống Xạ Sơn thở dài lắc đầu, nét mặt cho thấy ông ta cũng đang rối như tơ vò: “Thầy không cản được. Thành Hủy Diệt sắp ra đời, tất cả mọi người đều sẽ chết, bọn học sinh và đám giáo viên nổi điên cũng là điều hiển nhiên. Dù gì Trì Tiêu cũng gần như là niềm hy vọng cuối cùng rồi, cảnh giới Tiên Tôn lận cơ mà! Chỉ có cậu ta mới có thể ngăn cơn sóng dữ mà thôi!”
“Ngăn cơn sóng dữ cái khỉ khô, thằng khốn nạn thì có! Học viện Hỗn Độn chúng ta cứu hắn ta một mạng, về tình về lý, rõ ràng hắn nên trả ơn, giúp chúng ta một lần chứ không phải là vì ham muốn cá nhân mà đe dọa thế này! Quá đê hèn!”, Quân Tốc Tốc giận dữ nói.
“Im lặng”, Tống Xạ Sơn nghiêm mặt trách cô ta: “Có vài lời con phải để trong lòng, không được nói ra”.
Có trời mới biết người ở cảnh giới Tiên Tôn thính tai đến nhường nào. Ông ta không muốn đồ đệ mình bị Trì Tiêu giết chỉ vì một câu nói.
Giữa lúc đó.
“Tất cả dừng tay!”, một giọng nói già nua vang lên, bốn người xuất hiện trước đại trận linh mạch số bốn. Đó là nhóm Lô Hư và Bạch Kiếm, người vừa lên tiếng là Bạch Kiếm.
Ông ta nghiêm nghị khiển trách: “Tự nhìn bản thân mà xem! Chắc có khi thành Hủy Diệt chưa hiện thế mà các cô cậu đã nhập ma rồi đấy!”
Dù sao nhóm Bạch Kiếm cũng là Thái Thượng trưởng lão.
Ai cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Vương.
Thế nên lời nói của họ rất có trọng lượng.
Bọn học sinh và những người tai to mặt lớn không điên cuồng tấn công đại trận linh mạch số bốn một cách tàn bạo nữa.
“Các người định ép Tô Ly làm gì vậy? Sao có thể ép buộc một đứa bé hơn hai mươi tuổi chứ? Tức thì đi mà trút lên thành Hủy Diệt đi!”, Bạch Kiếm lớn tiếng: “Tô Ly không nợ mấy người cái gì cả! Huống chi con bé còn là em gái của Tô Minh… Mấy người còn chưa rõ tính cách và thực lực của Tô Minh sao? Nếu Tô Minh trở lại, biết hành động của mấy người thì sao? Tự nghĩ lại kết cục sẽ là gì đi!”
Vừa nhắc đến Tô Minh, bọn học sinh và những người quyền chức cao điên cuồng tấn công đại trận linh mạch số bốn đều biến sắc.
Có căng thẳng, có lo lắng, cũng có hối hận…
Nhưng không đợi họ lắng xuống.
Trì Tiêu đang thảnh thơi đứng bàng quang chợt mỉm cười, ngước mắt nhìn Bạch Kiếm, lên tiếng: “Ồ? Vậy thì mời tiền bối nói xem Tô Minh kia có tính cách và thực lực thế nào? Tôi tò mò ghê, ha ha…”
Bạch Kiếm hướng mắt nhìn Trì Tiêu, không đáp lời.
Trong lòng ông ta bất mãn cực kỳ.
Nhưng không dám nói lại.
Ông ta có cảm giác Trì Tiêu rất nguy hiểm!
Thậm chí, mức độ nguy hiểm của người này còn cao hơn cả thành Hủy Diệt.