“Là kẻ đó”, thật lâu sau đó, người phụ nữ mặc váy đỏ diêm dúa, cầm trong tay cây roi đầu rắn nói: “Đúng vậy, chính là hắn trước kia, chính là kiếp trước của hắn đã đánh trọng thương bọn Qủy bà bà, cũng chính là vì hắn, mà thành Hủy Diệt chúng ta đã bị trấn áp hơn mười triệu năm, không thể ló đầu trên đời, không thể nhận đủ tài nguyên tu luyện võ đạo, cắt đứt liên hệ với thế giới, tất cả đều vì hắn mà ra!”
“Hít hà…”, theo từng lời thốt ra từ miệng người phụ nữ mặc váy đỏ lòe loẹt, tay cầm cây roi đầu rắn, những người khác đứng cạnh cô ta càng trở nên mất bình tĩnh, mỗi một hô hấp đều rất nặng nề, cứ như thần chết đang gào thét trong điên cuồng, không khí quanh người bọn họ nhuộm đẫm mùi máu tanh tưởi.
Ngay sau đó.
Vết thương trên người Bạch Kiếm đã đỡ hơn nhiều.
Tô Minh bước đến chỗ Tô Ly.
“Anh!”, Tô Ly cuối cùng không kiềm chế được nữa, cô ấy nhào lên, ôm chặt lấy Tô Minh, hai hàng nước mắt chảy dài: “Anh, xin lỗi, là do em quá yếu, mỗi lần, đều… mỗi lần đều phải…. em…”
Mỗi lần, đều phải đợi anh trai xuất hiện đúng lúc để cứu mình.
Tô Ly rất hổ thẹn.
Cô ấy không muốn cứ yếu ớt như vậy nữa.
Cô ấy đã rất cố gắng rồi.
Chỉ nói đến hiện tại, cô ấy đã ở cảnh giới bán bộ Tiên Nhân, cô ấy tiến bộ rất nhanh, nhưng thế vẫn chưa đủ.
Vẫn sẽ luôn có những kẻ thù vượt qua sức tưởng tượng của cô ấy, như Trì Tiêu!
“Con bé này, nói bậy cái gì thế, em là em gái của anh mà. Nếu em không kịp nói cho anh biết, thì lỡ bị anh phát hiện, sau này cũng đừng trách anh không có đứa em gái này…”, Tô Minh nhẹ nhàng xoa cái đầu nho nhỏ của Tô Ly, rồi buông lời uy hiếp.
Anh không sợ Ly Nhi lúc nào cũng làm phiền mình.
Anh chỉ sợ Ly Nhi cậy mạnh mà thôi.
“Em hiểu rồi, anh này, hì hì, Ly Nhi có ngoan không, lần này, khi người nọ ép buộc em, theo đuổi em, em đều luôn đúng lúc nói cho anh biết”, Tô Ly nở một nụ cười đắc chí, mà lại ngây thơ, cứ như đang chờ đợi lời khen ngợi của Tô Minh vậy.
Vẻ mặt như vậy rất khiến nhiều người bất ngờ, bởi vì, ở trong mắt đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn, Tô Ly là người có tính cách cao ngạo, trầm mặc, lạnh lùng và thờ ơ.
Ai ngờ rằng…
Phong Vũ Vân cực kỳ hâm mộ, nhưng cũng vui thay Tô Ly.
“Tô Ly nhà anh vẫn luôn ngoan”, Tô Minh cười bảo, đầy vẻ cưng chiều.
“Tình cảm anh em tốt thật đấy, chậc, nhưng mà, Tô Minh à, mày có lẽ đã quên bọn họ đang đứng đó như hổ rình mồi nhỉ”, Trì Tiêu nói, âm lượng có hơi lớn, hắn giơ tay lên, chỉ vào đám người tràn đầy sát khí đang đứng trước thành Hủy Diệt.
Tô Minh quay đầu nhìn Trì Tiêu.
“Anh, anh cẩn thận, người nọ chắc là có thực lực rất mạnh, nhưng lại không phải là người của nền văn minh Xương, hình như đến từ ngoại vực, đều… đều là cảnh giới Tiên tôn”, Tô Ly nắm chặt ống tay áo của Tô Minh, nói nhỏ.
Tuy cô ấy cảm thấy anh trai mình mạnh mẽ vô song.
Nhưng, cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết được người tu luyện võ đạo ở cảnh giới Tiên Tông tầng ba tầng bốn như Trì Tiêu có bao nhiêu đáng sợ!
“Tô Minh, nếu mày đồng ý làm anh rể của bản công tử, sau đó, khuyên bảo đứa em gái không biết điều của mày, biết đâu khi tâm trạng tốt, có lẽ còn đứng ra giúp mày và học viện Hỗn Độn chống lại đám quái vật đó, ha ha…”, Trì Tiêu cười tà ác.