Hư không và thực không giống như có thêm một tầng hồ dán.
Trực tiếp dính lại vào nhau.
Vô số lực trói buộc giống như bao trùm tràn ngập cả bầu trời, trói buộc toàn bộ cơ thể. Hai vị thành chủ liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không giãy giụa thoát ra được.
“Tách tách”.
Sau đó Tô Minh tùy tiện bắn ra hai ngọn lửa Thái U Hỏa.
Trực tiếp tiễn hai vị thành chủ lên đường.
Nhẹ nhàng giống như uống hớp nước, hít thở một hơi.
Đến hiện tại, Quỷ bà bà, hai vị thành chủ đều đã xuống suối vàng địa ngục.
Trước thành Hủy Diệt, chỉ còn lại một mình Đồ Ngang.
Trong lồng Thần Ma.
“Lão già Lô Hư, véo tôi, véo tôi đi…”, Bạch Kiếm kích động bật khóc như một đứa trẻ. Đúng vậy, lão già Bạch Kiếm sống mấy tỷ năm, xúc động đến nỗi không thể khống chế được nước mắt của mình, kích động như sắp tẩu hỏa nhập ma.
“Mẹ kiếp!”, Mộng Li Khinh Đàn vốn được công nhận là một trong những nữ thần đẹp nhất từ trước tới nay trong lịch sử của học viện Hỗn Độn, vậy mà lại thốt ra một câu nói bậy…
“Ly nhi, sau… Sau này, cô nói anh cô là chân thần, là vô địch, là Diêm Vương, tôi… tôi cũng tin hết!”, Phong Vũ Vân cũng kích động giống như vậy, bắt đầu ăn nói lung tung.
Tô Ly ngẩng đầu nhỏ lên một cách kiêu ngạo.
Vô cùng kiêu ngạo.
“Đừng quá kích động vội, còn một người chưa chết đâu!”, Tống Xạ Sơn lên tiếng, coi như mấy người họ đã có thể hơi bình tĩnh lại một chút.
“Đúng, người này không đơn giản!”, Bạch Kiếm run tay, lau nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt: “Kẻ này đột nhiên bùng nổ khí vận lúc ở thành Hủy Diệt, đó là nguyên nhân đối phương đột phá được sự trấn áp của nền văn minh Xương và học viện Hỗn Độn. Ngoài ra, trông vẻ mặt của hắn ta không hề lo lắng cũng không sợ hãi, điều này rất không bình thường”.
Đúng vậy!
Không bình thường.
Ngay cả khi ba người Quỷ bà bà đều chết trong tay Tô Minh.
Quỷ bà bà còn là cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba.
Mà bản thân Đồ Ngang chỉ là cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng.
Bình thường mà nói, Quỷ bà bà vừa chết, Đồ Ngang hẳn phải bị dọa sợ hết hồn mới đúng.
Nhưng thực tế lại không phải.
Hoàn toàn không như vậy.
“Không hổ là Tô Minh!” Đồ Ngang lên tiếng nhìn về phía Tô Minh mỉm cười nói.