Mãi đến khi Tô Minh đi đến bên cạnh Mạc Thanh Nhạn, khi ấy… giọng nói run rẩy tuyên bố “Tô Minh chiến thắng” mới được vang lên.
Tô Minh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vào Cố Thần đang ở đằng xa, nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta, rồi tùy tiện nói: “Muốn tìm người thăm dò võ đạo vào át chủ bài của tôi, thì anh nên tìm người khá hơn chút đi. Tất nhiên, còn đó hai trận đấu vòng loại và một trận đấu xếp hạng nữa. Sau này anh còn có rất nhiều cơ hội để thăm dò tôi, tôi đợi anh và tên sư tôn không biết xấu hổ kia của cho tôi chút bất ngờ, chứ cứ không có chút áp lực nào, giống như nhà họ Cố yếu ớt của anh suýt nữa bị diệt môn ấy thì lại không có ý nghĩa gì cả”.
Cố Thần không nói gì, nhưng cơ thể anh ta có hơi run rẩy.
Đối diện với sự sỉ nhục, chế giễu trắng trợn của kẻ thù giết cha giết mẹ, thành thật mà nói, dù cho tâm cảnh của anh ta trên con đường tu luyện võ đạo rất mạnh mẽ và không chút lệch đường, thì vào giờ phút này, anh ta thậm chí có cảm giác thôi thúc mình nhập ma.
“Mau tỉnh táo lại nào, chỉ bằng dăm ba lời kích động này mà khiến cậu mất đi lý trí, khiến cho cảm xúc dao động, như vậy, cậu không hề có tư cách khiêu chiến Tô Minh”, giọng nói trầm bổng của Hà Nhiếp truyền vào lỗ tai của Cố Thần.
Cố Thần hít thở sau, rồi truyền âm đáp lời: “Sư tôn, vì sao trước khi chiến đấu với hắn ta, lại phải phái người đi dò xét hắn ta vậy? Con tin rằng cho dù không biết chút gì về võ đạo của Tô Minh thì vẫn có thể đánh bại, rồi giết chết hắn!”
“Cậu ta xuất sắc hơn con nghĩ nhiều đấy, cho dù mấy ngày nay con đã tiến bộ hơn rất nhiều, cảnh giới cũng đạt đến Bán Bộ Hồng Mông là điều không ngờ được, nhưng, vi sư chỉ có thể nói, nếu con và Tô Minh thật sự sống chết với nhau thì xác suất con sống sót chỉ có năm phần”. Giọng Hà Nhiếp nghiêm trọng hơn nhiều: “Với tình huống này, trước tiên phải hiểu rõ chiêu bài và võ đạo của hắn là rất quan trọng, cho dù cách làm này có phần đáng khinh, bị người chế giễu nhưng có thể khiến xác suất thắng lợi cuối cùng của con tăng lên một chút thôi cũng đều đáng. Con nghĩ đi, thông qua trận đấu giữa Khưu Diêm và Tô Minh, ít nhất con cũng biết được sức mạnh của Tô Minh, về mặt thể tu lại có thiên phú kinh khủng khác với người thường, đánh cận chiến là sở trường của cậu ta, rốt cuộc cũng là thế giới võ đạo, kết quả làm vua, chỉ cần cuối cùng con chiến thắng, giết chết Tô Minh thì sẽ không ai nhớ đến những thủ đoạn nhỏ kia”.
“Sư tôn, con hiểu rồi!”. Cố Thần lại trấn tĩnh lại, đúng vậy, thắng làm vua thua làm giặc, dùng thủ đoạn thì có ra sao?
Vòng đấu loại vẫn đang tiếp tục.
Thế nhưng, bởi vì Tô Minh và Khưu Diêm vừa đánh là đã đem lại rất nhiều chấn động, nhiều người vẫn còn đang ở trạng thái thất thần, ngơ ngác, mấy trận đấu đào thải của người khác sau vòng thứ nhất cũng không còn tạo hứng thú cho người xem thậm chí có chút buồn tẻ.
Cũng may.
Mấy canh giờ sau.
“Vòng đào thải thứ nhất kết thúc, hiện tại, vòng thứ hai, quy tắc cũng giống như vòng một”. Dương Sào lại xuất hiện kỳ lạ trên võ đài, vẫn là đỉnh nửa trong suốt kia, trong đỉnh có rất nhiều thẻ sáng lộn xộn, lắc lư, tự xoay chuyển, vừa dứt lời, những thẻ sáng đó hóa thành một điểm sáng, bay về phía những tu giả võ đạo đã thông qua vòng thứ nhất bắn tung tóe.
Ngay sau đó.
Trên màn hình tiên nguyên kia, từng hàng thông tin chiến đấu đều hiện ra.
“Cố Thần đấu với Chu Mân”.
Chu Mân, trong những học sinh của Tổng Viện cũng được xem là có chút danh tiếng, vẻ ngoài tuấn tú, thiên phú không tệ, trong số khoảng chừng hơn một trăm ngàn học sinh của Tổng Viện, Chu Mân ước chừng đứng thứ 100, cũng rất được.
Chỉ là, so với đa số trong Tổng Viện thì cũng rất kém.
Nói đơn giản thì là cho điểm.
Cho điểm Cố Thần một cách thẳng thừng.
“Làm tới mức vô sỉ như thế à!”, Mạc Thanh Nhạn hừ một tiếng, đồng thời, đối thủ chiến đấu của cô ta cũng đã xuất hiện rồi.