Ông ấy không thể nào chấp nhận nổi.
Rõ ràng Tô Minh đang đánh Cố Thần tơi tả.
Rõ ràng, ý chí của Tô Minh rất mạnh.
Rõ ràng, Tô Minh đã đưa ông ấy đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Nếu như Tô Minh bị lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương phát nổ sát hại, như vậy thật… quá lỗ vốn.
Ông ấy không thể nào chấp nhận được việc đó!
Nhưng nếu dùng lý trí để suy xét thì ông ấy cũng hiểu rằng lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương có cấp bậc quá cao, nó tự phát nổ, hơn nữa, Tô Minh lại còn đứng ở vị trí trung tâm của vụ nổ, anh rất khó có cơ hội sống sót.
Khó giống như lên trời vậy.
Cho dù là chính bản thân Mạc Châm Sơn cũng khẳng định rằng nếu rơi vào trường hợp này, ông ấy chắc chắn sẽ chết.
Nhưng nếu người này là Tô Minh thì sao? Anh có thể tạo nên thần thoại hay không đây?
Từng giây từng phút trôi qua.
Thời gian bằng khoảng trên dưới một trăm nhịp thở.
“Khụ khụ…”, một tiếng ho yếu ớt vang lên, giọng nói này, thế nhưng… thế nhưng đây là giọng của Cố Thần!
Bọn họ không hề nghe nhầm.
Đúng là giọng của Cố Thần thật.
Trong cảnh khói bụi mờ mịt, bọn họ thấy được Cố Thần vẫn còn sống, tuy rằng sắc mặt của anh ta tái nhợt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, anh ta đã tiêu hao gần hết sức lực và còn bị thương nặng nhưng anh ta vẫn còn sống, vào giờ phút này, Cố Thần quá đỗi vui mừng, anh ta không thể nào khống chế được cảm xúc của mình nữa, vừa không thiết sống chết mà ăn đan dược vừa la hét một cách hung tợn: “Chẳng phải cậu ta đã chết rồi sao? Chẳng phải là đã chết ở trong tay của ông đây sao? A! Chết! Chết mới tốt! Tô Minh, mày đáng phải chết mười nghìn lần, chết mới tốt! Mày không ngờ được, đúng không? Ha ha ha ha…”
Mặt Cố Thần vặn vẹo, đầy vẻ dữ tợn.
Khí tức toàn thân anh ta mang theo sự điên cuồng và tà ác.
Hơn thế nữa, bọn họ còn nhìn thấy một cái tháp không gian đã bị suy yếu đang ẩn hiện trước người của Cố Thần.
Thân của cái tháp kia đã vỡ ra thành từng mảnh.
Dường như nó sắp phải biến thành một đống tro tàn.
Đây là nguyên nhân vì sao Cố Thần đứng ở trung tâm của vụ nổ do lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương gây ra nhưng anh ta vẫn sống sót? Là nhờ cái tháp không gian kia.
Cái tháp đó chính là chí bảo!
“Đó chính là dung khí bản mạng của lão tổ tông đầu tiên của nhà họ Cố được nhắc tới trong truyền thuyết, thần tháp Lưu Ly Không?”, sắc mặt của Mạc Châm Sơn thật sự khó coi, khó coi giống như giọt nước mưa từ trên mái ngói nhỏ xuống, lão tự thì thầm với mình như vậy.
Truyền thuyết về nhà họ Cố là có thật, nó thật sự tồn tại ư?
Thật sự có thần tháp Lưu Ly Không sao?
Thật không thể ngờ tới, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ tới được.
Mạc Châm Sơn thật sự không cam lòng.
Ông ấy thất hồn lạc phách.
“Ha ha ha ha…”, bên cạnh ông ấy, Dương Sào và Hà Nhiếp bỗng nhiên không nhịn nổi nữa mà cười thật lớn, vô cùng mừng rỡ.
Dương Sào không chờ đợi nổi nữa, hét lớn: “Người thắng cuộc là Cố…”