…
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nghe xong đều cau mày.
Tô Minh liền hỏi: “Sư tôn, các chủ xuất hiện tại buổi tụ họp đó căn cứ vào đâu để phân phát chìa khóa cho các đệ tử?”
“Chuyện này…”, Diễm Huyền Kình thoáng trầm mặc.
“Sư tôn, người cứ nói, con có thể chịu được”, Tô Minh không biết nói sao.
“Theo thông thường sẽ dựa vào biểu hiện trong buổi tụ họp đó, có lẽ ai nổi trội liền có thể giành được chìa khóa cao cấp, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Cuối cùng, chìa khóa vẫn là do đích thân vị các chủ đó phát, ông ta cũng có khả năng sẽ không công bằng”.
Tô Minh ho khan một tiếng: “Sư tôn, con hiểu đại khái rồi, tuy rằng lời người nói rất mơ hồ, nhưng ý của người là, vì con và Thanh Nhạn là đồ đệ của người, mà người lại không có người bạn nào tại Chúng Sinh các, người người căm ghét, do đó, người gần như chắc chắn rằng bất luận con và Thanh Nhạn biểu biện thế nào tại buổi tụ họp thi xác suất chìa khóa cuối cùng mà vị các chủ kia phân cho chúng con là hoàng phẩm cũng rất lớn, con nói không sai chứ?”
“Khụ khụ khụ, có lẽ, có thể có khả năng đó”, Diễm Huyền Kình gượng gạo đáp.
“Sư tôn, hẳn là có biện pháp đúng không?”, Tô Minh cười hỏi.
“Có, con có thể cùng các đệ tử giành được chìa khóa địa phẩm, thiên phẩm thậm chí là thần phẩm thương lượng hữu nghị trao đổi chìa khóa”, Diễm Huyền Kình ném ra một câu khiến Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không nói nên lời.
Thương lượng một cách thân thiện?
Người chắc chắn đó là một cuộc thương lượng thân thiện?
Sư tôn, câu nói này của người giống như ở trên trái đất, người lái chiếc xe đạp của mình, cảm thấy nó chạy quá chậm, sau đó tùy tiện tìm một người lái Rolls-Royce, muốn thảo luận hữu nghị cùng người đó đổi xe.
Tuyệt phẩm!
Từ lúc nào mà cưỡng ép tranh đoạt đã được diễn đạt một cách hoa mỹ như vậy?
“Sư tôn, có lẽ con đã biết lý do người không có bạn bè tại Chúng Sinh các rồi”, Tô Minh không giải thích được muốn bật cười: “Nhưng mà, sư tôn à, cách thương lượng thân thiện trao đổi chìa khóa mà người đề xuất này cũng không tồi, chỉ là, ngộ lỡ gây lớn chuyện…”
“Gây ra chuyện lớn không phải còn lão phu chống lưng cho con sao, sợ cái gì, tại Chúng Sinh các con muốn náo loạn thế nào, chỉ cần có thực lực đó, lão phu đều có thể che chở cho con”.
“Vậy thì tốt”, Tô Minh cười gật đầu, anh còn khá mong chờ.
“Ngoại trừ chìa khóa, người còn muốn dặn dò chuyện gì nữa không?”, Tô Minh tiếp tục hỏi.
“Có”, sắc mặt của Diễm Huyền Kình trở nên trịnh trọng hơn: “Tuy rằng bí cảnh Chúng Sinh các là bí cảnh tư hữu của Chúng Sinh các chúng ta, nhưng hơn ba tỷ năm trước, Chúng Sinh các chúng ta từng nợ vương triều Cửu Minh một ân tình lớn. Tổ tiên của Chúng Sinh các vì muốn báo đáp phần ân huệ này mà mỗi lần bí cảnh Chúng Sinh mở ra đều sẽ ban tặng cho vương triều Cửu Minh ba suất”.
“Sau đó thì sao?”
“”Theo lẽ thường, ba suất này đều sẽ do yêu nghiệt đỉnh cấp đến từ vương triều Cửu Minh đảm nhận, nói chung, ba người này sau khi tiến vào bí cảnh Chúng Sinh sẽ không xảy ra xung đột với đệ tử Chúng Sinh các chúng ta, nhưng cũng có ngoại lệ, suy cho cùng cũng sẽ có lúc cùng nhau tình cờ gặp được bảo tàng, chí bảo gì đó, đến lúc đó lão phu khuyên con, còn có cô nhóc Mạc hãy trực tiếp từ bỏ, đừng nảy sinh bất kỳ va chạm nào với ba người kia của vương triều Cửu Minh”.
“Tại sao? Ba người đến từ vương triều Cửu Minh của mỗi đợt đều rất mạnh sao?”, Tô Minh hiếu kỳ.