Chỉ cần là người của Chúng Sinh các, sắc mặt đều khó coi như đít nồi, sát khí như hóa thành thực chất, nhìn chằm chằm vào Minh Thương trong Tiên Nguyên Kính.
Cách làm của Minh Thương rất quá đáng.
Đúng vậy, tuy trong bí cảnh Chúng Sinh không thiếu người chết, mà hồi xưa trong nhiều bí cảnh, cũng có rất nhiều đệ tử Chúng Sinh các chết trên tay ba người vương triều Cửu Minh. Nhưng, chưa lần nào họ lại kiêu ngạo như thế, dám diết 3 đến 50 đệ tử Chúng Sinh các. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sự. Vả lại, ngay cả thần hồn cũng không bỏ qua.
Huống chi, 3 đến 50 đệ tử kia cũng không có chọc đến Minh Thương. Dù sao, núi kiếm cũng là chí bảo thuộc về Chúng Sinh các, ai thấy đều có tư cách tranh giành. Nhưng Minh Thương lại dứt khoát quét sạch toàn trường, muốn chiếm làm của riêng một cách trắng trợn. Quả thật là phát rồ.
Điều khiến người ta không chấp nhận nổi là sau khi giết chết 3 đến 50 đệ tử kia, có vẻ Minh Thương cũng biết tất cả mọi người trong Chúng Sinh các đều thấy được mọi hành động của mình thông qua Tiên Nguyên Kính. Song, hắn ta chẳng những không sợ, trái lại còn ngẩng đầu, nhìn Tiên Nguyên Kính cười khẩy.
Nụ cười đó quả thật khiến hơn triệu người trong Chúng Sinh các hận không thể chặt hắn ta ra làm tám khúc.
“Thằng oắt khốn kiếp!”, Diễm Huyền Kình nổi giận hét lên, quay phắt sang nhìn đám lão Hồng: “Mọi người, hãy cùng nhau ra tay mở bí cảnh ra, giết chết tên đó!”
Một mình ông ta không làm được, nhưng nếu tập trung hết sức mạnh của những cao thủ trong ban lãnh đạo Chúng Sinh các thì hoàn toàn có thể làm được. Nhưng mà…
“Không… không… không được đâu. Hắn ta là người của vương triều Cửu Minh, còn có bố là Tam vương gia – một trong những người có thực lực mạnh nhất và quyền thế ngập trời trong vương triều. Minh Thương mà chết thì Chúng Sinh các sẽ bị vương triều Cửu Minh xóa sổ!”, Đại Các chủ Phùng Giao chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.
Ông ta vừa nói ra câu đó, có không ít ban lãnh đạo của Chúng Sinh các đang nổi giận chợt thay đổi sắc mặt, cuối cùng, trở nên âm u, thở dài.
Sắc mặt của Diễm Huyền Kình cũng cực kỳ khó coi, không kiềm được nổi lên sát khí nhìn chằm chằm vào Phùng Giao.
Phùng Giao sợ tới mức rụt cổ, run lẩy bẩy, nhìn Diễm Huyền Kình với ánh mắt van nài, suýt thì bị dọa đến mất đi lý trí.
Suy cho cùng, Diễm Huyền Kình cũng không có trực tiếp xử lý Phùng Giao, vì tuy ông ta nhát gan, rất dẻo miệng, nhưng cũng không sai. Giờ mà nổi giận giết chết Minh Thương, vậy Chúng Sinh các sẽ hóa thành tro bụi.
“Khốn kiếp!”, Diễm Huyền Kình chỉ cảm thấy ức chế muốn chết, siết chặt nắm tay, thở hồng hộc.
Cùng lúc đó.
“Tôi có thể tha cho đám rác rưởi các người, nhưng, các người phải giúp tôi làm vài chuyện”, Minh Thương liếc nhìn đám đệ tử Chúng Sinh các ngồi dưới núi kiếm nhằm tìm hiểu nơi đây, sau đó bị thương nặng do bị cắn trả, nhàn nhạt nói.
Những đệ tự bị cắn trả kia vội quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất: “Vâng, vâng, vâng!”
Họ đều bị dọa sợ.
Ban nãy, cảnh Minh Thương vừa ra tay đã giết chết 50 đệ tử Chúng Sinh các quá đáng sợ! Khiến đám người bọn họ sợ tới mức suýt ngất xỉu!
Trong giây phút sống còn này, ai mà chẳng muốn sống, lòng tự trọng gì đó hoàn toàn là mây bay. Trong đầu họ chỉ còn lại một suy nghĩ muốn sống sót.