“Không thể nào thế được!”, Huyền Võ Tiên Quy cũng chẳng khác là bao, cơ thể khổng lồ lắc lắc, hét toáng lên, cặp mắt to bự kinh người trợn to. Một con hồn thú đỉnh cấp sống cả vài tỷ năm như nó cũng mất bình tĩnh, không ngừng lẩm bẩm gì đó. Nó mất rất nhiều công sức mới mang kiếm dẫn lôi ra khỏi núi kiếm nên biết rõ thanh kiếm ấy mạnh cỡ nào! Huyền Võ Tiên Quy cũng không dám đối mặt trực tiếp với kiếm mang của kiếm dẫn lôi, mà một thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi lại dựa vào cái gì làm được?
“Khốn kiếp! Đúng là không nên để cho cậu ta tiến vào mê cung chết chóc mà!”, Huyền Võ Tiên Quy càng thêm hối hận, thậm chí còn có suy nghĩ hay là mình trả một cái giá lớn ra tay giết chết Tô Minh luôn…
Trong lòng nó đang rất do dự, còn thầm thử điều khiển mê cung, sau đó, nó liền cạn lời vì phát hiện mình không thể khống chế được mê cung nữa. Là chủ nhân của dung khí, mà lại không sử dụng được nó? Đó là điều hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mà, điều ấy lại xảy ra.
Huyền Võ Tiên Quy cũng biết lý do tại sao lại thế, do luồng kiếm mang kia của kiếm dẫn lôi đã phá hủy một số cơ quan trong mê cung. Giờ, mê cung chết chóc đã bị tổn hại. Trong tình huống đó, nếu Huyền Võ Tiên Quy còn muốn điều khiển mê cung thì cũng bó tay.
“Cứ xem sao đã”, mặt mày Huyền Võ Tiên Quy âm u, cuối cùng vẫn quyết định chờ thêm một chút, nếu bị ép đến cùng thì chỉ cần nghĩ thôi đã có thể khiến mê cung chết chóc tự bạo rồi. Nhưng mà, vậy thì sẽ lãng phí huyết khí cả người Tô Minh, không đến mức xấu nhất thì nó sẽ không làm thế.
Tô Minh khoanh chân ngồi dưới đất, mở kiếm nhãn ra, tinh thần anh xuyên qua kiếm dẫn lôi, tiến vào bên trong nó.
Núi kiếm! Vẫn là núi kiếm!
Lần này, Tô Minh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh cẩn thận quan sát núi kiếm kia, chẳng mấy chốc, tâm thần anh đã tập trung đến dưới chân núi kiếm.
“Thật là Minh Thương”, Tô Minh liếc nhìn Minh Thương đang đắm chìm trong việc tìm hiểu núi kiếm.
Không thể để Minh Thương có được núi kiếm này, nên, mình cũng phải tìm hiểu ngọn núi kia.
“Vậy cùng nhau tìm hiểu núi kiếm đi, để xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng!”, Tô Minh nghĩ bụng, sau đó, anh cũng điều khiển suy nghĩ của mình ngồi khoanh chân bên cạnh Minh Thương.
Mắt thường có thể loáng thoáng thấy được thần hồn của Tô Minh đang ngồi khoanh chân bên cạnh Tô Minh. Tuy rất mơ hồ, nhưng quả thật vẫn thấy được.
Bên ngoài.
“Đù, đù, đù, mọi người mau nhìn kìa, bóng thần hồn bỗng xuất hiện bên cạnh Minh Thương dưới chân núi kiếm kia, không… không phải là Tô Minh hả?”, hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang im lặng thì bỗng có một người phấn khích hét lên.
Sau đó… Tất cả mọi người đều thấy, kèm theo đó là vô số tiếng hít sâu liên tục vang lên.
“Chắc hẳn thanh kiếm trong mê cung chết chóc chính là một thanh kiếm trên núi kiếm. Tô Minh mở kiếm nhãn, tập trung tinh thần dùng một thanh kiếm để tìm hiểu cả ngọn núi kiếm, má ơi! Đây là định dùng thần hồn để tìm hiểu núi kiếm trong khi hai bên cách nhau cả một vùng biển Chúng Sinh, cách nhau hàng tỷ km, cách cả thời gian và không gian ư? Nếu thành công, chẳng phải là kỳ tích trong kỳ tích sao?”
“Đù, đù, quá trâu bò!”
“Vậy luôn, còn có thể làm thế để tìm hiểu núi kiếm hả? Nếu Tô Minh thành công, chẳng phải có thể đánh 10 ngàn tên Minh Thương sao?”
“Một chuyện có mơ cũng không dám nghĩ tới cứ thế… cứ thế xảy ra trước mặt, đúng là kỳ tích, kỳ tích thật mà!”
…
Giờ phút này, hơn triệu Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu, thậm chí đã trực tiếp quỳ xuống, vái lạy, kích động đến nỗi như muốn nổ tung.