“Nghe nói mi muốn sống tiếp?”, chỉ là sau hơn mười nhịp thở, giọng nói pha lẫn sự hứng thú của Tô Minh bỗng nhiên vang lên.
Vốn dĩ, đối với đối tượng ngay từ đầu đã muốn tính toán, hạ quyết tâm dồn bản thân vào chỗ chết như Huyền Võ Tiên Quy, với tính cách ngày thường của anh sẽ lập tức giết chết đối phương, hoặc chỉ lẳng lặng đứng nhìn tai ương ập xuống đầu Huyền Võ Tiên Quy. Nó đáng đời bị như vậy.
Tuy nhiên, Tô Minh bỗng nhiên có một ý tưởng càng tốt hơn.
“Tất nhiên là muốn!”, đôi mắt chìm sâu trong tĩnh mịch kia của Huyền Võ Tiên Quy thoáng chốc sáng rực, ai mà không muốn sống cơ chứ?
Nó vì muốn tiếp tục được tồn tại mới nảy sinh ý tưởng với Tô Minh, muốn giành được một thân huyết khí hoàn chỉnh của anh, từ đó mới luân lạc vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh như hiện tại, nếu không cho dù sinh mệnh sắp lụi tàn nếu nó muốn sống thêm hàng nghìn hay chục nghìn năm nữa cũng không phải là vấn đề lớn.
Tuy nhiên đôi mắt vừa sáng rỡ của Huyền Võ Tiên Quy lại nhanh chóng trở về một màu tối tăm.
Muốn thì đã thế nào? Không lẽ tên nhóc còn chưa tới 10.000 tuổi này có cách sao? Làm sao có thể?
Nếu nó muốn sống tiếp, chỉ có hai cách.
Thứ nhất là đột phá cảnh giới, việc này là không thể nào, ngay từ hơn một tỷ năm trước, cảnh giới võ đạo của Huyền Võ Tiên Quy đã trì trệ lại, không ai có thể một đường đột phá xông lên, bởi cho dù nó là hồn thú đỉnh cấp, huyết mạch cực mạnh nhưng suy cho cùng, nó cũng có giới hạn, không phải lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới võ đạo, cho nên không cần nghĩ tới việc đột phá nữa, dù cho bảo vật đỉnh cấp không thể tưởng tượng được đặt ở trước mắt cũng vô dụng, nó đã không thể đột phá được nữa.
Thứ hai, bổ sung huyết khí và khí tức sinh mệnh đã khô cạn trong cơ thể, phương pháp này có thể thực hiện được, cũng là nguyên nhân nó tính toán lên đầu Tô Minh, nhưng lại vô cùng gian khó, bởi thể tích của nó quá lớn, việc dẫn truyền huyết khí và khí tức sinh mệnh cho nó khó như lên trời, trừ khi Tô Minh bằng lòng hiến dâng toàn bộ huyết khí của anh đồng nghĩa với việc lựa chọn cái chết, việc này hiển nhiên chỉ là nằm mơ nói mộng.
“Ta có cách khiến mi có thể tiếp tục sống, thậm chí là sống vĩnh viễn trường sinh”, Tô Minh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Đương nhiên thiên hạ không có bữa cơm là miễn phí, chưa kể trước đó mi còn muốn ép chết ta”.
“Cậu… cậu… cậu thực sự có cách sao?”, Huyền Võ Tiên Quy trợn to hai mắt, hơi thở của nó trong nháy mắt trở nên dồn dập gấp gáp, mặc dù nói về mặt lý trí, hai biện pháp để duy trì sự sống kia đều là bất khả thi, nhưng ngộ lỡ? Chung quy Tô Minh có vẻ rất chắc chắn, hơn nữa anh vẫn không ngừng tạo nên kỳ tích đó thôi.
“Cảm nhận một chút xem đây là gì?”, Tô Minh thuận thế giơ tay lên, ngón tay vẽ ra một nét, một tia sinh mệnh lực bập bềnh bay ra từ ngón trỏ của anh.
Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm nhận được đó là sinh mệnh lực, là sinh mệnh lực cực kỳ thuần khiết.
Nó chấn động toàn thân.
“Tôi muốn nói là tôi có luồng khí sinh mệnh vô cùng vô tận, vậy ông cảm thấy việc tôi muốn cứu ông, muốn giúp ông bất tử thì khó lắm à?”, Tô Minh càng hỏi ra một câu đầy nghiền ngẫm.
“Vô cùng vô tận luôn sao? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!”, Huyền Võ Tiên Quy khàn giọng quát lên, cảm xúc hơi kích động.
“Thích tin hay không thì tùy, nhưng nếu nó là thật thì sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hừ một tiếng.
Huyền Võ Tiên Quy im lặng.
Nhưng thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Tô Minh một cái, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
Rất lâu sau.
“Vậy tôi phải trả cái giá thế nào?”, Huyền Võ Tiên Quy vẫn dùng giọng khàn khàn để hỏi.
“Cái giá phải trả cũng không đắt. Sau này, mạng của tiền bối thuộc về tôi, phải ký kết khế ước chủ – tớ!”, giọng Tô Minh lạnh lùng, lại có chút tàn nhẫn xen chút mong đợi.