Cũng khó trách hầu hết tộc thú đều không muốn ký kết khế ước chủ tớ để trở thành tôi tớ người, làm loại tôi tớ này còn giống nô lệ hơn mười nghìn lần so với một tên nô lệ, thật là đáng sợ.
“Chủ nhân, từ nay về sau, mạng của lão rùa này đã thuộc về người rồi!”, Huyền Võ Tiên Quy run rẩy truyền âm cho Tô Minh, nó sắp khóc, nói thật thì trong khoảnh khắc khế ước được ký kết, Huyền Võ Tiên Quy mới nhận thấy rằng cái khế ước chủ tớ này kinh khủng hơn nó tưởng rất nhiều! Nói ngắn gọn là dù nó muốn tự sát mà Tô Minh không đồng ý thì cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!
Nó chỉ mong chủ nhân của nó có thể đối xử tốt với nó một chút, nếu không những ngày tháng sau này của nó quả thật là không còn thiên lý, sống không bằng chết.
“Tao ban cho mi một ít sinh mệnh lực trước đã!”, bỗng nhiên, Tô Minh nâng tay lên chỉ vào Huyền Võ Tiên Quy.
Trong giây lát, một dòng sinh mệnh lực thuần khiết chảy cuồn cuộn như nước lũ đang giằng co, muốn tiến vào trong thân hình to lớn của Huyền Võ Tiên Quy, thế nhưng chỉ sau khoảng mười lăm phút.
Một lượng lớn sinh mệnh lực đã tràn vào trong cơ thể của Huyền Võ Tiên Quy một cách mãnh liệt.
Khí tức trên người Huyền Võ Tiên Quy vốn đã suy bại, âm trầm, giống như sắp chết nhưng bây giờ lại đang dần ngập tràn sinh khí, đến lúc Tô Minh ngừng vận chuyển sinh mệnh lực thì khí tức của Huyền Võ Tiên Quy cũng đã dồi dào trở lại, trong mỗi hơi thở đều có tiếng sấm ầm vang, âm thanh của trái tim đang đập thình thịch, thình thịch, thậm chí vảy trên thân thể khổng lồ của Huyền Võ Tiên Quy cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng của sự sống.
“Chủ nhân, người… người… người đã cho lão rùa này một lượng sinh mệnh lực… rất lớn!”, Huyền Võ Tiên Quy sợ ngây người, giọng của nó run lên vì kích động.
Vốn dĩ.
Nó chỉ là vì mạng sống.
Nó chỉ vì sợ chết.
Thế nhưng nó không thể ngờ được nó không chỉ còn sống.
Lượng sinh mệnh lực mà chủ nhân cho nó quá khổng lồ, chủ nhân quá hào phóng, vậy nên sau khi hấp thu hết toàn bộ sinh mệnh lực thì nó tính ra được trong vòng một triệu năm tới, nó sẽ không phải chết nữa, hơn nữa cơ năng của cơ thể vì được cung cấp quá nhiều sinh mệnh lực mà đã đạt tới trạng thái đỉnh cao.
Thậm chí, Huyền Võ Tiên Quy còn kiểm tra được sức chiến đấu của nó bây giờ đã tăng lên rất nhiều.
Loại cảm giác này quá kỳ diệu.
Sau thứ cảm xúc rung động mãnh liệt kia là sự biết ơn và xúc động đối với chủ nhân của Huyền Võ Tiên Quy, lượng sinh mệnh lực mà chủ nhân ban cho nó nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của nó, xem ra, chủ nhân thật… thật sự có được nguồn sinh mệnh lực vô tận, càng đáng sợ hơn là thứ sinh mệnh lực mà chủ nhân ban cho nó có chất lượng cực kỳ tốt, hầu như không có chút tạp chất nào.
“Lo thể hiện cho tốt, nếu mi thể hiện khả năng tốt, tương lai, tao sẽ ban cho mi một vài thứ đặc biệt, làm cho huyết mạch của mi có thể nâng cao một bậc, có lẽ mi sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới Tru Vận cũng nên”, Tô Minh thản nhiên nói.
Bây giờ, Huyền Võ Tiên Quy đã có cảnh giới Tru Vận bán bộ.
Có vẻ như nó đã đạt tới giới hạn của bản thân rồi.
Nếu như Tô Minh muốn thì anh sẽ có thể nâng cấp được huyết mạch của Huyền Võ Tiên Quy, tất nhiên là nó có thể tiếp tục đột phá giới hạn rồi.
Đương nhiên, về sau, còn phải xem Huyền Võ Tiên Quy đã thể hiện như thế nào đã, coi như là cho nó có động lực.
“Chủ nhân, người yên tâm đi! Sau này lão rùa sẽ là đầy tớ trung thành nhất của người!”, Huyền Võ Tiên Quy nhanh chóng thể hiện lòng trung thành của mình.
Tô Minh hài lòng gật đầu.
Nhân tiện đó, Tô Minh nâng tay lên, không gian trước mắt bỗng nhiên biến ảo.
Ngay sau đó, một bức tranh được tạo thành bởi những mảnh nhỏ không gian xuất hiện.