“Diễm lão đã sớm tính đến việc này rồi chăng?”, Trầm Dã nhìn thoáng qua Diễm Huyền Kình, tò mò hỏi.
“Phong cách làm việc của vương triều Cửu Minh vẫn vô cùng tàn nhẫn. Huống hồ, theo như lời đồn thì trong các loại công pháp tu luyện của vương triều Cửu Minh có một loại bí kỹ, hình như có liên quan tới một chi Thị Huyết. Lúc bình thường, bọn họ không có lý do gì để hủy diệt một nền văn minh cấp bảy cả. Bây giờ, rốt cuộc đã tìm được một cái cớ, sao bọn họ có thể buông tha cho một kẻ nào được?”, Diễm Huyền Kình chậm rãi nói: “Điều kì lạ là hai triệu người đã từng là thành viên của Chúng Sinh các này lại ngu xuẩn đến vậy, trước khi quyết định rời khỏi Chúng Sinh các, bọn họ chưa từng thử dù chỉ một lần xem có thể chạy thoát được không? Về phần vì sao trước đó, tôi không nói đến việc vương triều Cửu Minh muốn phong ấn không gian, nguyên nhân rất đơn giản, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu người chịu sống chết cùng với Chúng Sinh các? Cũng thật là hay. Theo lời của bọn họ thì dường như tất cả mọi chuyện đều là do đệ tử của tôi gây ra, nếu đã như vậy thì lão phu cảm thấy rằng trong phạm vi năng lực của mình, lão phu sẽ cứu được mấy trăm người đang đứng sau lưng lão phu, một lòng muốn cùng sống cùng chết với lão phu, với thằng nhóc Tô và với Chúng Sinh các, đây cũng là một việc tốt rồi. Dù sao thì năng lực của lão phu cũng có hạn, cứu không nổi nhiều người như vậy, thế thì cứ chọn lấy những người xuất sắc mà cứu thôi”.
Ánh mắt Trầm Dã lóe lên, ngập tràn sự kính sợ, từ trước đến nay, bọn họ đều cho rằng Diễm Huyền Kình là người dễ giận dữ, ỷ vào thực lực mạnh mẽ mà coi trời bằng vung, không có đầu óc, thế nhưng sự thật là…
Chẳng những ông ta rất thông minh mà ông ta cũng đủ ác độc. Trầm Dã hiểu được ý của Diễm Huyền Kình, ý của ông ta là tính toán thử xem lát nữa rốt cuộc ông ta nên cứu bao nhiêu người? Đó là những người nào?
Đương nhiên, hai triệu người đang ở trước mắt này vì mạng sống mà đã phát ra lời thề đạo pháp muốn rời khỏi Chúng Sinh các, Diễm Huyền Kình đã chuẩn bị từ bỏ bọn họ, không cứu nữa!
Ngay sau đó.
Hai triệu người đang mắng mỏ, phẫn nộ và tuyệt vọng kia dần tỉnh táo lại, một ý nghĩ đầu tiên trỗi dậy trong lòng những người này, bọn họ nhìn về phía Diễm Huyền Kình.
“Hình như Diễm lão đã tính ra hết mọi chuyện trước rồi nhỉ? Ông có biện pháp để cứu lấy mọi người phải không?”, Phùng Giao là người đầu tiên mở miệng, đã tới lúc này rồi mà còn chưa hiểu được việc mà Diễm Huyền Kình làm thì đúng là kẻ ngốc.
Diễm Huyền Kình không có phản ứng gì.
Ngay lúc này.
“Xùy!”
Một âm thanh chói tai bỗng vang lên.
Ngay sau đó.
Một chiếc tàu chiến phá vỡ phong ấn của không gian.
Trực tiếp hạ cánh xuống chiến trường cổ.
Điều đáng tiếc là, sau khi tàu chiến phá vỡ phong ấn thì phong ấn trên không lập tức khép kín lại, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để bỏ trốn.
Trong nháy mắt.
Hơn một triệu ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc tàu chiến kia.
Vừa quan sát xong bọn họ đều cảm thấy run sợ.
Bởi vì chiếc tàu con thoi tác chiến này có cấp bậc rất cao.
Tuy rằng thể tích của con tàu cũng không lớn lắm nhưng vật liệu làm nên con tàu là Cửu Tiên Xuyên Linh Đằng Giáp cực kỳ quý hiếm, loại vật liệu này có độ cứng và độ dẻo dai thật kinh khủng, hơn nữa, còn được trang bị thêm các thiên phú như là xuyên qua không gian, ẩn nấp trong mây, xuyên thủng hư vực, chính là loại vật liệu nằm trong top ba những loại vật liệu cao cấp dùng để chế tạo tàu chiến ở chư thiên vạn giới.