Đọc truyện Full

Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy

Bông hoa hồng vừa bị đùa nghịch nằm trơ trọi trên chiếc bàn nhỏ màu đen.

Cánh hoa đã hoàn toàn bung ra, giống như người nhận được quà tặng đã không còn kiên nhẫn để cẩn thận tháo giấy gói, mới mở vài cái đã lột sạch toàn bộ lớp giấy.

Bởi vì động tác không đủ nhẹ nhàng, đầu ngón tay anh bị dính nước màu đỏ nhạt của cánh hoa.

Chu Tự Thâm quỳ một chân lên mép giường, mắt cá chân đang rủ xuống bên giường được làn váy đỏ sậm bao bọc, dán vào quần tây màu đen của anh.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân cô, vén làn váy đỏ như bóc tách từng cánh hoa, sau đó trượt lên trên, giống như ngón tay đặt ở mép giá sách, di chuyển qua lại chọn tựa sách cần đọc.

Anh rũ mắt xuống, giống như đang suy nghĩ nên dừng lại ở đâu.

Chiếc áo khoác mỏng manh trên người Khương Gia Di được nới lỏng một cách chậm rãi như một lớp cánh hoa bung ra khi mất đi sự trói buộc. Bên trong lớp váy đỏ, độ cong phập phồng như nụ hoa uyển chuyển, vẫn chưa nở rộ.

“Xem ra sẽ sớm tìm được”. Chu Tự Thâm trên cao nhìn xuống, hơi nghiêng đầu, ung dung nhìn cô.

Ánh mắt anh giống như những đám mây bọc hơi nước trước mưa, nặng trịch đè lên người cô, khiến cô không tự chủ được hít sâu, ngực cũng theo đó phập phồng gấp gáp. Sợi dây chuyền tinh tế hơi lay động, mặt dây chuyền ngọc trai lẳng lặng nằm ở hõm xương quai xanh.

Mái tóc đen xõa xuống, cô nằm ngửa nhìn anh bên giường, đôi mắt hé mở, nốt ruồi mờ ảo một bên sống mũi.

Chu Tự Thâm khom người, cúi đầu hôn lên trán cô, nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt cô.

Hôm nay khi gặp mặt, anh có thể cảm giác được thái độ của cô có chút khác biệt, mặc dù mọi thứ đã trở lại bình thường sau khi mua bó hoa hồng đó nhưng anh vẫn rất muốn biết hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hai ngày nay gặp chuyện phiền lòng hử?”.

Bất kể động tác trên tay như thế nào, giọng điệu và từ ngữ của anh cũng chỉ giống như đang trò chuyện với cô một cách tùy ý.

Khương Gia Di hơi ngửa cằm, lắc đầu, ánh mắt có phần mờ mịt.

Chu Tự Thâm nhướng mày: “Hôm nay lúc gặp em, tâm tình của em hình như không tốt lắm”.

Cô ngẩn người, sắc mặt thoáng chốc cứng đờ, tiếp theo mi mắt rũ xuống, nhẹ nhàng quay mặt đi: “Không có mà”.

“Xem ra là chuyện phiền lòng không tiện nói với tôi”. Anh đăm chiêu gật đầu.

Khương Gia Di không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể cười trừ cho qua.

Là biểu hiện của cô quá rõ ràng, hay là cảm giác của anh nhạy bén đến đáng sợ? Nếu là cái thứ hai… Vậy cô thực sự dễ dàng bị anh nhìn thấu đến thế sao?

Có lẽ đó là lý do tại sao anh có thể nghĩ ra những gì cô thích mà chẳng gặp chút khó khăn nào.

Tại đêm đó, bọn họ không hề hiểu biết lẫn nhau, nhưng hiện tại anh đã dần hiểu rõ cô, cô lại rất khó khăn để đoán được suy nghĩ của anh.

Có lẽ đây chính là nhược điểm của việc qua lại với người nhiều tuổi. Kinh nghiệm của anh hấp dẫn cô, đồng thời cũng trở thành bức tường dày xung quanh anh, khiến người ta nhìn không ra, đoán không được.

Khoảng cách giữa họ là có thật.

Nhất thời hai người đều không nói gì, trong lòng yên lặng, tâm tư khác nhau.

Thẳng đến khi nút kim loại lạnh lẽo bất ngờ chạm làn da ấm áp, Khương Gia Di mới bỗng dưng khẩn trương, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Chu Tự Thâm trấn an làn da bị kích thích kia, hô hấp của cô khẽ run rẩy, cảm nhận được sự luân phiên giữa lạnh và nóng. Cánh môi mềm ướt át chờ đợi rồi đáp lại.

Anh cúi đầu, đồng thời kề sát vào hôn cô.

“Tìm được rồi”. Chóp mũi anh chạm vào cô, thấp giọng nói.

“Cái, cái gì?”.

Môi Chu Tự Thâm áp sát bên tai cô, giọng nói lọt vào tai cô, chiếm cứ, lấp đầy sự tỉnh táo còn sót lại của cô.

“Tìm được đóa hoa ấy”.

Hơi ẩm trong mưa chìm vào thân thể cô đã rục rịch ngủ đông thật lâu, thời khắc anh dứt lời, rốt cuộc nó cũng sôi trào mà tìm được lối ra.

Nhiệt ý bốc hơi, hơi nước ngưng tụ ở khóe mắt, lan tràn từ bề mặt da, ngưng tụ thành mồ hôi tinh mịn.

Khương Gia Di khàn khàn khẽ nhếch môi, sự trống rỗng trong mắt bị anh nhận ra. Anh nhẹ nhàng nắm cằm cô, để cô quay đầu nhìn bó hoa hồng đã ướt mưa trên bàn nhỏ.

Màu đỏ sậm lay động với tia nước đầm đìa, màu sắc cánh hoa bị nước mưa rửa sạch càng thêm nồng đậm.

Trong nháy mắt, cuối cùng cô cũng hiểu.

Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy Chu Tự Thâm hành hạ bông hồng kia như thế nào. Hiện tại, anh muốn dùng phương pháp tương tự đối phó với cô.

Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay, Khương Gia Di lại ở qua đêm.

Thật ra cô muốn đi, nhưng nghĩ đến ngoài cửa sổ vừa lạnh vừa tối và ẩm ướt thì một nửa ý chí đã khuất phục trước chiếc giường này. Tuy người cô trong chăn cũng ẩm ướt, nhưng tốt xấu gì cũng rất ấm áp. Hơn nữa, rất nhanh là có thể ngâm mình trong nước nóng.

Nửa phần ý chí còn lại kia thì khuất phục trước câu nói của Chu Tự Thâm.

Mặc dù chỉ là lời nói đùa bất đắc dĩ nhưng phần lớn là bởi vì hô hấp không ổn định nên lộ ra ý tứ trầm buồn.

“Lại định chạy trốn trước mười hai giờ sao?”.

Chiếc giày thủy tinh bỗng dưng hiện lên trong đầu Khương Gia Di, niềm vui bất ngờ và sự cảm động khi ấy lại hiện lên trong trí nhớ của cô. Cô mềm lòng, khuất phục trước thủ đoạn “giảo hoạt” của anh, đành im lặng lắc đầu.

Chu Tự Thâm ôm cô vào trong ngực.

“Sáng mai nhớ đánh thức em sớm một chút”. Khương Gia Di đành nhắc anh như vậy, tiếp theo che miệng ngáp một cái: “Buổi chiều em còn muốn cùng mẹ đi dạo phố…”.

Một chữ cuối cùng vừa mơ mơ màng màng đến bên tai, cô liền khép mi mắt ngủ thiếp đi.

Có lẽ bởi thật sự quá mệt mỏi cho nên giọng điệu của cô yếu ớt bất cẩn, thậm chí có vẻ có vài phần thân mật, tựa như oán giận làm nũng.

Đôi mắt Chu Tự Thâm rũ xuống, yết hầu khẽ động, một lúc lâu sau nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

***

Sáng hôm sau, Khương Gia Di được Chu Tự Thâm đánh thức từ sớm như mong muốn.

Tuy nhiên, cô thực sự không mong đợi nó sớm như vậy.

Tối hôm qua, lúc cô chính thức đi ngủ thì cũng gần 1 giờ sáng. Hiện tại, cô cố gắng mở mắt ra, màn hình điện thoại di động hiển thị rõ ràng “08:33”.

Cô mệt đến mức hận không thể lập tức ngã trở lại giường ngủ một giấc. Nhưng vừa nghĩ đến đây là việc tối hôm qua mình yêu cầu, nơi này cũng không phải nhà mình, cho nên cô cũng không tiện nằm trên giường.

Khương Gia Di mạnh mẽ lấy lại tinh thần xuống giường rửa mặt.

Ăn sáng xong, Chu Tự Thâm đưa cô về như thường lệ.

Trên đường đi, cô nghỉ ngơi một lát, vừa trở về căn hộ bèn nhanh chóng chạy về phòng, chìm vào giấc ngủ yên bình.

Giấc ngủ này kéo dài đến gần trưa mới bị đồng hồ báo thức cắt đứt.

Khương Gia Di rời giường làm chút đồ ăn đơn giản, tiếp theo chui vào phòng tắm bắt đầu “xử lý” bản thân. Đợi sau khi trở ra từ phòng thành đồ, cả người cô lại trở nên tràn đầy sức sống một lần nữa.

Đến giờ hẹn, Lương Hà lái xe đến đón cô, hai mẹ con cùng nhau “càn quét” bộ sưu tập mới nhất của các thương hiệu lớn.

Khi đi mua sắm, hai người có thể trò chuyện và trao đổi ý kiến gu thẩm mỹ với nhau. Mặc dù có thể trực tiếp chọn và gửi đưa đến tận nhà, nhưng như vậy chắc chắn sẽ làm giảm rất nhiều niềm vui mua sắm.

Hai mẹ con mua hơn nửa buổi chiều, dạo cũng được kha khá, lúc ấy Lương Hà mới nói Khương Gia Di cùng mình đi chọn một chiếc đồng hồ làm quà cho Cố Hằng Sinh.

“Quà? Sắp đến sinh nhật chú Cố rồi ạ?”.

“Sinh nhật thì không phải. Gần đây hai hạng mục chú ấy đầu tư hợp tác đều rất thành công. Vài ngày nữa muốn tổ chức một bữa tiệc rượu, mẹ muốn tự mình tặng cho chú ấy, coi như là tặng một phần quà khiến chú ấy vui một chút”.

Khương Gia Di gật đầu: “Thì ra là vậy”.

Có lẽ là bởi hình ảnh thắt cà vạt cho Chu Tự Thâm mấy ngày trước khiến cô nhớ lại quá khứ, hiện giờ cô lại liên tương đến hình ảnh Lương Hà từng sửa sang lại quần áo cho Khương Ngôn Đông.

Mặc dù biết hôn nhân của bố mẹ là chuyện đã qua nhưng cô vẫn khó tránh khỏi có chút sầu muộn.

“Làm sao vậy?”. Lương Hà vỗ nhẹ lưng cô: “Con không thích mẹ nói chuyện về chú ấy sao? Vậy thì sau này mẹ sẽ không đề cập đến nó nữa”.

“Không có, con không ngại chuyện này, chỉ là nghĩ đến chuyện khác nên hơi mất tập trung”. Khương Gia Di vội vàng lắc đầu, sợ Lương Hà không tin, lại làm nũng oán giận: “Mẹ, mẹ và chú Cố cũng không phải mới ở bên nhau, nếu con để ý thì đã nói từ sớm rồi, đừng nghĩ con nhỏ mọn như vậy”.

“Được được được, là mẹ hiểu lầm con. Mẹ xin lỗi”.

Nghe vậy, Khương Gia Di cười kéo cánh tay Lương Hà: “Đi thôi, đi chọn đồng hồ với mẹ”.

Lần trước, cô tình cờ nhìn thấy Cố Hằng Sinh ở cùng một chỗ với một người phụ nữ trước cửa khách sạn. Sau khi trở về, cô lập tức nói chuyện này cho Lương Hà, vốn cô cũng không hy vọng mẹ mình bị lừa gạt, cũng tin tưởng Lương Hà sẽ xử lý mọi chuyện thật sáng suốt.

May mắn thay, cuối cùng xác nhận chỉ là một sự hiểu lầm.

Bản thân cô đối với Cố Hằng Sinh cũng không có thành kiến gì, như vậy càng không có lý do gì để chán ghét người này. Lương Hà có quyền tận hưởng cuộc sống tình cảm của mình, chỉ cần đối phương có phẩm hạnh tốt thì cô cũng không có quyền can thiệp.

Hai mẹ con bước vào cửa hàng, đứng cạnh nhau trước tủ kính trưng bày để chọn kiểu dáng.

Nhân viên cửa hàng lần lượt giới thiệu kiểu dáng đơn giản thông dùng cùng vài mẫu mới: “Mấy kiểu này tương đối ổn trọng thành thục, thích hợp với đàn ông trên ba mươi tuổi, bên phải kia trẻ hơn một chút…”.

Nghe thấy mấy chữ “ba mươi tuổi”, Khương Gia Di lập tức dựng thẳng lỗ tai. Ánh mắt cô bình tĩnh liếc qua, không kìm lòng nổi mà liên tưởng đến người đàn ông ba mươi tuổi bên cạnh mình, theo bản năng lấy anh ra làm tài liệu tham khảo.

Sau khi nhìn rõ kiểu đồng hồ, cô ghét bỏ bĩu môi.

Cái này cũng quá xấu quá già đi chứ, căn bản không hợp với ngoại hình lẫn khí chất của Chu Tự Thâm, còn không đẹp như cái hai ngày trước cô đặt. Cái gì mà ba mươi tuổi, thích hợp với đàn ông trên bốn mươi tuổi cũng chẳng sai đâu.

Khương Gia Di yên lặng vòng sang một bên khác, nhìn phong cách “trẻ trung hơn” trong miệng nhân viên bán hàng.

Gần như trong vài giây, ánh mắt của cô đã dừng lại trên một chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ đó chỉ được tạo thành từ hai màu đen và trắng. Mặt đồng hồ, vòng viền và dây đeo đều là màu đen. Đường nét bên ngoài mặt đồng hồ, kim phút, kim giờ được làm bằng bạch kim.

Mặc dù không già nua nặng nề, nhưng cũng không quá hoạt bát trẻ trung, phong cách trung hòa vừa phải, hơn nữa cũng đủ đẹp mắt.

Cô vô thức bắt đầu tưởng tượng Chu Tự Thâm đeo chiếc đồng hồ này.

Nhân viên bán hàng ngay lập tức chủ động hỏi cô thích cái nào.

Khương Gia Di lấy lại tinh thần, nhận thấy Lương Hà cũng nhìn theo, nhất thời chột dạ, vì thế cười lắc đầu với nhân viên cửa hàng, tỏ vẻ mình chỉ tùy tiện nhìn mà thôi.

Quên đi, dù sao cô cũng đã mua một cái dựa theo sở thích của Chu Tự Thâm. Hơn nữa, theo cô quan sát, anh cũng chưa từng đeo loại dây kết cấu này, có lẽ sẽ không hợp sở thích của anh.

Nghĩ như vậy, cô lại liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ kia một cái, vô thức thở dài trong lòng.

Lại một tuần trôi qua, Khương Gia Di về nhà chơi cuối tuần với Khương Ngôn Đông. 

Trưa thứ bảy, sau khi hai cha con ăn cơm xong, Khương Ngôn Đông ra ngoài chơi golf với mấy người bạn, mà trong “mấy người bạn” này bao gồm cả Chu Tự Thâm, người tối nay có hẹn với cô.

Cô tính toán thời gian, ngủ trưa dậy thì rời giường đi tới thư phòng làm bài tập, tiếp theo lại chui vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị thu dọn xong mang theo món quà ra ngoài.

Một tiếng sau, Khương Gia Di quấn khăn tắm ra ngoài, theo thói quen cầm điện thoại lên nhìn.

Mấy chục phút trước, khoảng chừng ngay khi cô vừa vào phòng tắm không lâu, Chu Tự Thâm đã gửi tới hai tin nhắn Wechat, đáng tiếc đúng lúc cô bỏ lỡ.

Chu Tự Thâm: [Thời tiết xấu, bên này kết thúc sớm. Bố em mời chúng tôi đến nhà.]

Chu Tự Thâm: [Em đang ở đâu?]

Đến nhà?!

Khương Gia Di cuống quýt trả lời: [Em đang ở nhà!]

Chu Tự Thâm chậm trễ không trả lời.

Tính toán thời gian, đoán chừng không bao lâu nữa bọn họ sẽ về đến nhà. Cô vội  nghĩ rời khỏi nhà sẽ tương đối an toàn, sẽ không phát sinh tình huống ngoài ý muốn.

Nghĩ đến đây, Khương Gia Di ném điện thoại di động sang một bên, chạy vọt vào phòng thay đồ, vội vàng cầm lấy quần áo đã chọn xong thay nhanh như chớp.

Cũng may bản thân cô không có ý định trang điểm, chỉ tùy tiện thoa một lớp son môi sáng màu là có thể ra ngoài.

Nhưng ngay khi cô xuống lầu, sắp đi đến sảnh, ngoài cửa đã có tiếng động không nhỏ vang lên.

Dễ nhận thấy, Khương Ngôn Đông và bạn của ông đã trở lại.

Khương Gia Di ảo não, rốt cuộc cô vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn người giúp việc tiến đến mở cửa.

Cô chỉ đành an ủi mình, một khi Khương Ngôn Đông và Chu Tự Thâm vẫn là bạn bè thì bọn họ không thể tránh khỏi những cơ hội gặp mặt như hôm nay. Hơn nữa, hiện tại xem như cô cũng có kinh nghiệm. Cho dù có lo lắng bị phát hiện như thế nào thì khẳng định cũng không đến mức thiếu bình tĩnh như lúc đầu.

Cửa vừa mở, mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt, Khương Ngôn Đông đứng ở phía trước. Người đàn ông cao lớn phía sau ông mặc dù đứng ngược sáng vẫn vô cùng bắt mắt, khiến cho người ta không nhịn được phác họa gương mặt của anh trong bóng tối.

Khương Gia Di không dám nhìn nhiều, hai tay chắp sau lưng, tim đập như trống gọi một tiếng: “Bố”.

“Ơi”. Khương Ngôn Đông cười tủm tỉm, lại ra vẻ không để ý xoay người hướng bạn bè phía sau nói: “Ây da, thật đúng là, nghe thấy chút động tĩnh là nhanh chóng xuống lầu, chẳng phải đã có người làm rồi sao”.

“Lão Khương, ông đừng có phúc mà không biết hưởng”. Bạn bè cười mắng: “Đứa con trai nhà tôi ấy à, đừng nói mở cửa cho tôi, nó ra ngoài đừng đánh đánh đấm đấm là được rồi”.

Nghe vậy, Khương Gia Di không thể không nuốt lại câu: “Cháu đang chuẩn bị ra ngoài”, ngoan ngoãn lên tiếng chào: “Chú Triệu”.

Dứt lời, đôi mắt cô khẽ động, nhìn về phía một người đàn ông khác đi vào phòng khách. Tầm mắt hai người không giao nhau, tình cảm bất động nối tiếp giữa không trung.

Miệng còn chưa mở lời nhưng gương mặt cô đã không thể khống chế được muốn nóng lên. Cô sợ hãi vội vàng mở tròn mắt, bàn tay sau lưng vô thức nắm chặt.

“… Chu tiên sinh”. Cô chớp mắt thở một hơi.

“Chúng ta lại gặp mặt, Tiểu Di”.

Giọng điệu Chu Tự Thâm rất ôn hòa, đủ gần gũi đủ xa cách, nhưng người khác sẽ khó nhìn ra được sâu trong đôi mắt anh lại có ý cười không thể che giấu, giống như một phụ huynh chờ mong biểu hiện của con cái.

Khương Gia Di hoảng sợ, sợ có người phát hiện Chu Tự Thâm thay đổi cách xưng hô với mình. Cô vội vàng thấp thỏm nhìn Khương Ngôn Đông.

Cũng may, có lẽ trong mắt người lớn “Gia Di” và “Tiểu Di” cũng không có gì khác nhau, đều chỉ là biệt danh đối với bậc con cháu mà thôi, cho nên ông cũng không phát hiện ra có gì không đúng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ trừng mắt nhìn người đàn ông tỏ vẻ lên án.

Chu Tự Thâm rũ mắt xuống, chỉ cười không nói, giả vờ nghiêm túc nghe Khương Ngôn Đông nói chuyện.

Mấy người ngồi đối diện trên sô pha trong phòng khách, cứ như vậy, chiếc túi đựng trên bàn trà đã trở nên đặc biệt nổi bật.

Đầu tiên, Khương Ngôn Đông ngẩn ra, sau đó lại liên tưởng đến biểu hiện ân cần của con gái đến cửa đón mình, lập tức bản năng mách bảo ông thứ này có lẽ là dành cho mình. Ông nhất thời vui vẻ rạng rỡ, nghĩ thầm hôm nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt trước mặt lão Triệu.

“Gia Di”, ông ra vẻ thoải mái chỉ vào túi giấy: “Chiếc đồng hồ này là niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho bố phải không?”

Khương Gia Di sửng sốt, thiếu chút nữa thì ngẩng đầu nhìn Chu Tự Thâm theo thói quen. May thay, trong tích tắc cuối cùng, cô vẫn kịp “kìm cương ngựa bên vực thẳm”, cố gắng nhịn xuống.

Xong rồi, sao lại quên cất cái này đi chứ…

Hôm qua, thật sự cô không giữ được miệng nên đã nói trước cho Chu Tự Thâm biết mình có thứ muốn đưa cho anh, cũng không biết anh có thể đoán được chiếc đồng hồ này chính là thứ cô muốn tặng cho anh hay không.

Khương Gia Di kiên trì ngước mắt lên, khi nhìn thấy Khương Ngôn Đông có vẻ  không che giấu được niềm vui, nội tâm cô nhất thời mềm nhũn.

Cô làm sao có thể nhẫn tâm để bố mất mặt trước những người khác được, nhưng mà… dùng món quà vốn muốn tặng cho người khác tặng cho bố, thật sự là quá… 

Cảm giác áy náy trào dâng tận đáy lòng, cảm giác áy náy nảy sinh không chỉ đối với Khương Ngôn Đông, mà còn đối với Chu Tự Thâm.

Nhưng cô không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng cười gật đầu, tận lực làm cho giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên hơn một chút: “Đúng vậy, bố, bố có muốn mở ra xem xem có thích hay không?”

Nhưng cô mong là Chu Tự Thâm sẽ không liên tưởng những chuyện này với nhau, cô sẽ mua một phần quà khác tặng cho bọn họ là được. Nghĩ đến đây, Khương Gia Di lặng lẽ di chuyển tầm mắt, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong biểu cảm của Chu Tự Thâm.

Liếc mắt nhìn qua, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông ngồi đối diện ung dung thay đổi tư thế ngồi, bộ dạng cười như không cười, không hiểu sao lại làm cho cô cảm thấy căng thẳng, theo bản năng cũng ngồi thẳng hơn.

… Đành vậy.

Khương Gia Di khóc không ra nước mắt, nhìn bộ mặt này của anh, rất rõ ràng anh đã đoán được vốn chiếc đồng hồ này là để tặng anh rồi.

—–

Tác giả có điều muốn nói: Đến muộn rồi, đến muộn rồi

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full