Đọc truyện Full

Chương 48: Tối gặp!

Nghe Chu Tự Thâm thản nhiên nói một câu: “Nên làm”, Khương Gia Di không nhịn được thầm lên án trong lòng.

Rõ ràng ở sau lưng anh trêu đùa cô quá trớn như vậy, kết quả vừa quay đầu đã có thể  làm bộ dáng đứng đắn, giấu vẻ mặt xấu xa kia đi không chút dấu vết.

Không phải kỹ thuật diễn của ai cũng tốt như anh, anh vẫn nên cho cô chút thời gian điều chỉnh và phản ứng mới phải chứ! Chứ đột ngột như vậy, suýt chút nữa thì cô giấu đầu lòi…

Cũng may, khuôn mặt đỏ bừng không thể che giấu kia lọt vào ánh mắt của Khương Ngôn Đông và Lương Hà cũng chỉ vì bởi xấu hổ và ngượng ngùng thôi.

“Chụp ảnh nữa không?” Lương Hà hỏi.

Khương Gia Di vội lắc đầu, cô không muốn thử nghiệm lần hai loại kích thích suýt nữa bị bại lộ này đâu: “Không chụp”.

“Chúng ta đi cùng nhau nói chuyện một lát đi”.

“Vâng”. Cô nghe lời tiến lên phía trước, giữa đường còn làm bộ lơ đãng quay đầu lại, ra vẻ tủi thân trừng mắt liếc người đàn ông một cái.

Vốn dĩ Chu Tự Thâm đang chậm rãi bước đi, thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt anh bỗng hiện lên ý cười, dáng vẻ khách sáo lễ độ kia lập tức lung lay không vững.

Thấy vậy, Khương Gia Di nổi lên chút hân hoan và đắc ý nào đó không thể hình dung.

“Gia Di, con luôn ôm bó hoa này có mệt không, có muốn mẹ ôm giúp con một lúc không?”

Cô vội vàng bình tĩnh lại, bàn tay ôm hoa hơi siết chặt: “Không sao, con không mệt, hoa này rất nhẹ”.

Nếu đây chỉ đơn thuần là một bó Tulip thì để Lương Hà giúp đỡ một chút cũng không hề gì, nhưng hiện giờ cô lo lắng đóa hoa “bí mật” sẽ bị phát hiện.

Cô tự ôm vẫn an toàn hơn.

Lương Hà cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nghe vậy cũng không kiên trì nữa.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến cuối con đường gấp khúc, đến phía trước là một tòa nhà kéo dài hết một cạnh hồ, có thể men theo con đường này đi đến bồ hồ bên kia. Nếu không muốn qua bên đó, có thể tiếp tục đi trên con đường lớn.

Bên kia hồ và Học viện Quản lý Công nghiệp nằm ngược hướng, bọn họ phải rẽ ở phía trước để tiến vào con đường chính. Cây ngô đồng cổ thụ cao lớn mọc hai bên đường, khuất sau đó là mấy tòa nhà giảng dạy.

Người trên đường ngày một nhiều.

Học viện tạm thời thiết kế một điểm phục vụ nhanh phụ trách chỉ đường và phát quà kỷ niệm cho mọi người cho nên không ít người tụ tập xung quanh, thường xuyên có người đi ngang qua.

Từ năm nhất đến năm ba, thành tích chuyên ngành của Khương Gia Di luôn đứng đầu, còn tham gia không ít cuộc thi và hoạt động của nhà trường, thực lực xuất chúng cộng thêm bề ngoài xuất sắc, dường như người trong học viện không ai không biết cô.

Bởi vậy, cô vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người, sau đó là đến ba người khác đứng bên cạnh.

Khương Gia Di hơi mất tự nhiên, không phải vì không thích ứng được ánh mắt của mọi người, chỉ là không quen mình trở thành tiêu điểm khi còn có Chu Tự Thâm bên cạnh.

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua điểm phục vụ tạm thời, biểu cảm lập tức cứng đờ. Chu Lâm cũng ở đây. Nhưng cậu ấy không đi đến, chỉ lặng lẽ vẫy tay với cô. Thấy thế, Khương Gia Di cũng vẫy tay đáp lại một chút.

Khương Gia Di còn chưa buông tay, mới quay đầu lại đã thấy Chu Tự Thâm đang nhìn mình.

Rõ ràng cô chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng lại bị anh nhìn đến mức cảm thấy chột dạ, vội vã rụt tay lại sau lưng, cười ngượng ngùng: “Thầy Chu, không phải thầy phải đi gặp Viện trưởng Hứa sao ạ?”

Chu Tự Thâm khẽ nhíu lông mày gật đầu. Vào lúc cô cho rằng anh chuẩn bị đi thì anh lại đưa mắt nhìn đồng hồ, bỗng nhiên cười: “Hẹn 11 giờ, một lúc nữa đi cũng không sao”.

Nói xong, anh lại đưa mắt nhìn cô, cứ như không trêu chọc cô một chút thì nỗi lòng anh cảm sẽ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Hơi thở chưa trút ra được nghẹn lại trong ngực, Khương Gia Di trợn tròn mắt, định trừng mắt biểu lộ vẻ bất mãn với anh, nhưng đột nhiên Khương Ngôn Đông quay người lại.

Sắc mặt cô sững sờ, cực kỳ cố gắng phanh lại biểu cảm trực trào mà cong khóe môi ngoan ngoan gật đầu: “Được”.

Vừa dứt lời, tay phải Chu Tự Thâm nắm hờ đặt dưới môi, quay mặt đi ho khan nhẹ một tiếng.

Nhưng cô thấy rõ ràng đường cong bên khóe môi anh.

Thật quá đáng! Có gì đáng cười đâu. Cô không nhịn được trách thầm, gương mặt hơi phồng lên đáng yêu khi mím môi.

“Bên đấy làm gì vậy? Trông có vẻ rất náo nhiệt”. Khương Ngôn Đông chỉ vào điểm phục vụ tạm thời, hỏi. Khương Gia Di lấy lại tinh thần, nhìn theo hướng ông vừa chỉ: “Bọn họ đều là sinh viên tình nguyện, giúp đỡ cựu sinh viên về dự và mọi người khác trong học viện, tiện thể phát quà kỷ niệm”.

Vừa nói, đột nhiên cô nảy sinh ý tưởng, đưa ra đề nghị: “Có thể tham quan tường truyền thống ở đằng kia, mọi người cứ đi về phía trước đi, con đi nhận quà kỷ niệm rồi quay lại”.

Lương Hà gật đầu: “Được, con đi đi”.

Nghe vậy, Khương Gia Di quay người cất bước đến điểm phục vụ. Vừa đến nơi, có người thân thiết nhích lại gần cô: “Gia Di”.

Cô ngước mắt, khi thấy có người tới, rõ ràng bộ dạng cô không còn tự nhiên như trước nhưng vẫn cố gắng cười với đối phương: “Thẩm Lệ”.

“Cậu chưa lấy quà kỷ niệm đúng không? Cái này cho cậu”. Cậu thanh niên xán lạn như ánh mặt trời đưa một túi giấy đến, nụ cười không tránh khỏi có chút thẹn thùng.

“Cậu cũng đang bận tiếp đón cựu sinh viên hả?”

“Không phải, bố mẹ mình vẫn chưa thăm trường nên bây giờ muốn tham quan một chút”.

“Thì ra đó là bố mẹ cậu, mình còn tưởng là cựu sinh viên đấy”. Thẩm Lệ ngẩn người, ngượng ngùng đẩy mắt xuống phía dưới: “Vậy còn Chu tiên sinh…”

Khương Gia Di cảm nhận được những người khác cũng đang nhìn về phía này, cố gắng thản nhiên đáp lại cậu ta: “Anh ấy quen biết bố mẹ của mình nên hôm nay cùng nhau đến”.

“Quen biết?” Có thêm hai người bạn tai thính hóng hớt.

Cô gật đầu “Ừ” một tiếng: “Đúng vậy”.

Mặc dù những người đến dự sinh nhật Chu Lâm đều nói sẽ không tiết lộ quan hệ của cậu ấy và Chu Tự Thâm nhưng vẫn khó tránh khỏi truyền ra tin phong thanh nào đó, nhận tiện cũng sẽ có người người nói gia đình cô có qua lại với Chu Tự Thâm. Giống như những người trong Học viện Ngoại ngữ ấy, nghe xong tin này thậm chí còn đánh bay cả tin đồn ác ý nhằm vào Trần Thiện.

Nhưng hình như không nhiều người trong Học viện Quản lý Công nghiệp biết chuyện này.

Suy xét đến đây nên Khương Gia Di mới chủ động nhắc đến. Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, thoải mái thỏa lòng hiếu kỳ của bọn họ vậy, như thế cũng tránh được chút ít suy đoán lẫn lời đồn kỳ lạ.

“Bố mẹ cậu lại quen biết với Chu tiên sinh! Nếu có thể hẹn cùng nhau đến lễ kỷ niệm thì chắc là rất thân quen nhỉ?”

“Coi như bạn bè”. Cô trả lời có phần mập mờ.

Có người lập tức nói thêm vào: “Trước đây có người nói nhà cậu chỉ làm ăn nhỏ, mình nói làm gì có chuyện ấy”.

Đứng cách một khoảng khá xa nên bọn họ không nhìn rõ lắm, chỉ có thể cảm thấy khí chất của mấy người Khương Ngôn Đông rất khác biệt, cộng thêm chiếc túi trong tay Lương Hà cũng phải chừng sáu chữ số. Họ cũng sực nhớ lại ngày thường có thể thấy nhưng siêu xe đưa đón Khương Gia Di, nhìn thế nào cũng đoán được đây không chỉ là một gia đình giàu có tầm thường.

Giá trị hiện giờ của Duy Sâm chính là cơ sở để bọn họ tham chiếu của cải của nhà họ Khương.

Khương Gia Di không phủ nhận, chỉ cười nhìn mấy người họ tán gẫu.

Nếu quá khiêm tốn trong thời điểm này, e là sẽ có tác dụng ngược.

Bị cô nhìn như vậy, đối phương ngượng ngùng không nói thêm nữa, người xung quanh cũng im bặt, nhiều lắm cũng chỉ đá mắt ra hiệu mà thôi.

Thẩm Lệ đứng bên cạnh rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, lúng túng không biết nghiêng về bên nào.

Trước đây, cậu ta cũng có thể nhận ra gia cảnh của Khương Gia Di rất tốt, nhưng không ngờ sẽ tốt đến mức này, thế mà trước đây cậu ta còn lấy hết can đảm tỏ tình với cô. Hiện giờ, xem ra cho dù xét trên phương diện nào thì cậu ta cũng cảm thấy mình kém cô quá xa.

Cậu ta hy vọng cô sẽ không cảm thấy mình không biết tự lượng sức…

Đang lúc nghĩ như vậy thì cô gái trước mặt bỗng quay người lại, giơ túi quà kỷ niệm trong tay trước mặt cậu ta, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào rực rỡ nhưng vẫn duy trì khoảng cách giữa bạn học bình thường.

“Vừa rồi quên cảm ơn cậu”.

Thẩm Lệ ngẩn người, đáy lòng bỗng thả lỏng hơn nhiều, ngại ngùng cười với cô: “Không có gì, đây cũng không phải công sức của mình, chỉ là xếp túi đưa thôi”.

Là do cậu ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu cô thật sự là người như vậy thì cũng sẽ không có nhiều người thích cô đến vậy.

“Chúc cậu tối nay biểu diễn thành công, mình rất mong đợi tiết mục của các cậu, mình còn chuẩn bị sẽ ghi hình cả tiết mục rồi đấy”. Cậu ta gãi đầu, lắc chiếc camera trong tay.

“Cảm ơn cậu”. Khương Gia Di rời khỏi, vẫy tay với cậu ta: “Buổi tối gặp”.

“Buổi tối gặp”.

Khương Gia Di trở lại bức tường truyền thống tụ họp với mấy người Khương Ngôn Đông. Đợi cô đứng vững, Lương Hà hỏi: “Vừa rồi nam sinh nói chuyện với con có phải bạn học của con không?”

“Vâng, bọn con học cùng khoa”.

Lương Hà gật đầu: “Nhìn rất xán lạn”.

Khương Ngôn Đông ho nhẹ một tiếng: “Ân cần với con như vậy, có phải thích con không?”

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tâm sự của thiếu niên càng không thể giấu được.

Khương Gia Di sửng sốt, muốn quay sang nhìn Chu Tự Thâm theo bản năng nhưng lại nhịn xuống. Chẳng qua ánh mắt của đối phương quá chân thực, chậm rãi chính xác rơi trên người cô.

“Bố, bọn con là bạn học thôi…”. Cô xấu hổ đáp.

Khương Ngôn Đông xua tay với vẻ mặt ‘không cần giấu bố, bố biết tuốt’.

“Bố của con hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là nhận ra”.

Nghe vậy, bỗng dưng Khương Gia Di nghẹn họng. Liếc mắt một cái là nhận ra? Hỏa nhãn kim tinh? Cô thật sự hoài nghi đấy nhé. Cuối cùng thì người đáng phải bị nhận ra đang đứng bên cạnh bố kia kìa, chẳng phải bố vẫn còn vui tươi hớn hở không hề phát hiện đấy sao…

“Con gái anh ưu tú như thế, người khác thích con bé cũng rất bình thường, anh có ý thù địch như thế làm gì”.

Lương Hà nhíu mày: “Con bé đến tuổi này rồi, yêu đương cũng là một phần ký ức tốt đẹp của thời sinh viên thôi”.

“Anh làm gì có thù địch ai, người làm bố muốn quan tâm chút thôi”. Khương Ngôn Đông không tranh luận nhiều, chỉ cười chống chế thêm đôi câu.

Vốn dĩ quan niệm của hai bọn họ đã khác nhau, điều này thể hiện rất rõ trong việc giáo dục con gái. Nhưng giờ họ đã chia tay, con gái cũng đã lớn, không cần thiết phải tranh cãi nữa làm gì.

Khương Gia Di vừa định gật đầu phụ họa Lương Hà, nghe thấy Khương Ngôn Đông nói xong lại ngập ngừng đắn đo.

Một lúc sau, cô không nhịn được mà lặng lẽ liếc nhìn Chu Tự Thâm.

Nhưng hình như anh không chú ý đến vấn đề này, chỉ dịu dàng nhìn cô, ý bảo cô cứ an ủi bố mẹ trước.

Dù sao anh cũng là người ngoài, không tiện lên tiếng trong chuyện này lắm.

Rõ ràng giữa một họ còn có một khoảng cách nhưng Khương Gia Di lại có một loại áo giác, dường như cô được một bàn tay ấm áp mạnh mẽ nâng lên. Cô nhớ đến lần trước trong thư phòng, khi anh cho mình cái ôm ấy.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa”. Cô cười trừ chuyển đề tài: “Hay là chúng ta tìm chỗ ngồi nhé? Hoặc đi ăn cơm?”

Cô biết, thực ra vừa rồi Khương Ngôn Đông nói đùa là chính, cũng không phải nhất quyết muốn nói chuyện đến cùng. Nhưng sự khác biệt giữa hai người này đã tồn tại từ lâu, lúc còn chưa ly hôn, bọn họ cãi nhau nhiều trận long trời lở đất. Lương Hà không vui cũng chỉ là một loại phản xạ có điều kiện mà thôi.

Khương Ngôn Đông hạ giọng: “Được, vậy đi ăn cơm nào”.

“Nếu vậy thì tôi xin lỗi không tiếp nữa”.

Chu Tự Thâm hơi nghiêng đầu, tựa như lơ đãng tìm đến đôi mắt hạnh kia. Nghe thấy anh phải đi, hình như cô hơi mất mát, ánh mắt đáng thương lặng lẽ bám lấy anh.

Rõ ràng vừa rồi cô còn ngóng trông anh rời đi đấy.

Anh không nhịn được thầm thở dài trong lòng, yết hầu khẽ nhúc nhích, kiềm chế lên tiếng: “Buổi tối gặp”.

Nhìn thì như lời nói chuyện bình thường nhưng thực chất anh đang dỗ dành cô, dùng một phương thức kín đáo và quang minh chính đại nhất.

Nhận thấy độ ấm mơ hồ trong đáy mắt anh, trái tim Khương Gia Di hơi nóng lên, thẹn thùng rũ mắt không dám nhìn anh. Đợi bố mẹ và anh chào hỏi xong, cô mới nhấc mắt lên nhìn, ngoan ngoãn trả lời: “Hẹn gặp lại thầy Chu”.

—-

Tác giả có lời muốn nói: Thôi anh chị đừng nói gì nữa, bỏ trốn luôn đi. Ha ha ha ha ha ha!!!

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full