Ban ngày vào mùa đông rất ngắn, lúc từ bệnh viện đi ra trời đã tối mịt, xung quanh bệnh viện tư nhân xe đậu cũng không nhiều.
Hứa Ninh Thanh lái xe ra khỏi tầng hầm: “Cơm tối muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.” Thường Lê cúi đầu phủi bụi trên ống quần, là lúc trước ngã cầu thang bị quẹt vào, lúc đó không chú ý tới.
Dừng một chút, cô lại níu cổ áo ngửi ngửi, nhíu mày lại.
Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô nhóc cầm áo mình ngửi giống một con cún: “Làm sao vậy?”
“Có mùi máu.” Thường Lê nhíu mày: “Rất khó chịu, nhiệt độ nước phòng tắm kí túc xá lại không ổn định.”
Máu trên quần áo không nhiều, là do hai vết thương trong lòng bàn tay dính vào, chẳng qua Thường Lê đối với mùi máu tươi rất mẫn cảm, thực sự cảm thấy có chút buồn nôn.
Hứa Ninh Thanh: “Đi xuống lầu cũng không cẩn thận một chút.”
“Cháu rất cẩn thận.” Thường Lê thanh âm nhàn nhạt: “Là có người cố ý cầm túi đẩy đùi cháu.”
Hứa Ninh Thanh dừng lại, nghiêng đầu: “Ai?”
Thường Lê nhún vai: “Nói cũng vô ích, không trực tiếp đẩy cháu thì cô ta còn lâu mới thừa nhận, không thể làm gì.”
“Mới đến Đại học Z có ba ngày, sao lại có người nhằm vào em rồi?” Hứa Ninh Thanh lạnh mặt hỏi.
“Không phải, là người học cùng lớp cao trung với cháu, tên Lê Hoan, cháu đã nói với chú rồi.”
Hứa Ninh Thanh “chậc” một tiếng, không nói chuyện.
Người đàn ông bật xi nhan, quay ngược đầu xe lại: “Trước tiên về nhà tắm rửa thay quần áo đã, tôi gọi người mang cơm đến.”
“Được.”
Thường Lê đáp ứng xong, lời nói của Hứa Ninh Thanh mới xoay một vòng trong đầu cô, cô nghiêng đầu: “Cái gì cơ?”
Hứa Ninh Thanh quét mắt nhìn cô: “Ừm?”
“Về nhà ai?”
Hắn cười khẽ: “Nhà tôi.”
“… Nhà chú không có quần áo của cháu, đi nhà chú làm gì?”
Hứa Ninh Thanh: “Em bân giờ về nhà chắc chắn ông bà sẽ bị em hù chết.”
Lời nói này ngược lại không sai, không chừng trực tiếp không cho cô quay lại trường học.
Hứa Ninh Thanh còn nói: “Việc quần áo để tôi giải quyết, không phải nhiệt độ nước kí túc xá không ổn định sao, coi chừng lại cảm lạnh.”
Thế là cuối cùng vẫn đi nhà Hứa Ninh Thanh.
Đùi Thường Lê đã băng bó đơn giản, bước đi vẫn còn chút đau, cô liền co chân nhảy lò cò về phía thang máy.
Sau khi rời khỏi nhà Hứa Ninh Thanh hôm đó, cô chưa quay lại đây lần nào.
So với lúc đó không khác gì nhiều, mà thật ra cô cũng rời đi chưa bao lâu.
Hứa Ninh Thanh về phòng ngủ lấy chiếc áo len màu xám đưa cho cô, cổ tròn phổ thông, với chiều dài kia Thường Lê mặc sẽ thành váy.
“Bây giờ tôi đi lấy quần áo cho em, trở về muộn thì mặc tạm cái này.”
Thường Lê nhìn áo lên trong tay hắn hai giây, vẫn là nhận lấy.
Cô ôm quần áo đi vào nhà tắm phòng của khách.
Thường Lê tắm rửa rất lề mề, lại bởi vì tay và đùi đều quấn băng gạc, phải cẩn thận từng li từng tí, thế là tắm đã chậm càng thêm chậm.
Cô tắm được một nửa, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa, cửa phòng ngủ mở ra.
Thường Lê ngừng lại, tắt nước, liền nghe Hứa Ninh Thanh ở bên ngoài nói: “Quần áo tôi lấy cho em để ở đây, trên giường của em, lát nữa tắm xong thì ra thay.”
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, cả phòng đều là sương mù mịt mờ, Thường Lê nhìn khuôn mặt mình trong gương, bị hơi nóng làm cho mặt có chút ửng đỏ, cả người cũng thế.
Cứ như vậy đầu óc cô như trống rỗng khi nghĩ đến Hứa Ninh Thanh đang đứng bên ngoài cách một vách tường nói chuyện với mình.
Thường Lê ho nhẹ một tiếng: “Cháu biết rồi.”
Hứa Ninh Thanh không có ở lâu, hẳn đặt quần áo xuống liền trực tiếp xoay người đóng cửa đi ra ngoài.
Thường Lê tắm xong quấn khăn đi ra, trên giường đặt một bộ quần áo được gấp chỉnh tề.
Trông quen quen.
Thường Lê mặc vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài, hỏi: “Chú ơi, quần áo này chú đến nhà cháu lấy à?”
Bữa tối vừa mới đưa tới, Hứa Ninh Thanh đơn giản dọn ra, cầm hai đôi đũa đi đến, giương mắt nhìn về phía Thường Lê.
Cô gái nhỏ làn da trắng muốt non mịn, tóc dài không sấy khô ướt sũng rủ xuống trước ngực, chỗ xương quai xanh lõm xuống còn mang theo bọt nước nhỏ, gương mặt đỏ bừng.
Hắn hầu kết trên dưới khẽ động, liếʍ môi một cái: “Ừm.”
Con hồ ly nhỏ chớp mắt mấy cái, tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Có bị phát hiện không?”
“Không.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Nói là em nhờ tôi mang đến trường học.”
Thường Lê cho hắn một ngón tay cái.
Thường Lê đi đến bàn ăn, bên cạnh còn có túi thức ăn, cô liếc mắt qua, thấy hai cuộn băng gạc.
Cô vẫn chưa hiểu, Hứa Ninh Thanh liền xoay người đè cô ngồi xuống ghế, rủ mắt xuống nhìn thấy băng gạc trên cổ tay cô đã bị ước, lại liếc xuống nhìn mắt cá chân cô.
“Vừa rồi tắm làm ướt đùi à?” Hứa Ninh Thanh hỏi.
“Ừm, cháu xé ra luôn rồi.”
Hứa Ninh Thanh: “…”
Người đàn ông thở dài, cầm chân cô đặt lên đùi mình, chân Thường Lê rất đẹp, Hứa Ninh Thanh vẫn luôn biết, nhất là mắt cá chân tinh tế, cơ xương sau gót rõ ràng.
Hứa Ninh Thanh còn cảm thấy gân cốt ở đây rất gợi cảm.
Hắn đem quần jean Thường Lê xắn lên, phía trên xước một chút da, vết đỏ vẫn chưa tan, nhất là trên làn da trắng mịn lộ ra càng thêm chói mắt.
Hứa Ninh Thanh nhíu mày, cầm lên cuộn băng gạc kia, lòng bàn tay nắm chặt bắp chân Thường Lê nhấc lên.
Thường Lê hai tay chống ra sau chỗ ngồi, bị người đàn ông nắm chân cảm thấy không được tự nhiên, thân thể dần lui về sau, vô thức né tránh.
Hứa Ninh Thanh khàn giọng: “Đừng nhúc nhích.”
Động tác Thường Lê liền dừng lại.
Băng gạc quấn trên bàn chân hai vòng, Hứa Ninh Thanh dứt khoát thay luôn băng gạc trên cổ tay cô.
Thay xong trên tay dính thuốc sát trùng, hắn đứng dậy đi rửa tay.
Thường Lê không có ý định chờ hắn, kéo ổng quần jean xuống, cầm đũa gắp một miếng thịt, cảm thấy khát lại đứng dậy đi đến tủ lạnh tìm nước uống.
Đồ uống ở đây vẫn là những cái trước đó cô mua đặt vào, Thường Lê kiểm tra ngày tháng, cầm một lon đi đến bàn ăn.
Hứa Ninh Thanh sau khi rửa tay đi ra, liền thấy cô nhóc đang mở lon nước bằng một tay.
Trông ngầu đấy, nhưng mà mở không ra.
Hắn cười nhẹ một tiếng, đi qua cúi người, hai ngón tay cố định lon nước, ngón trỏ nhẹ nhàng bật lên mở ra.
“Cảm ơn.” Thường Lê rót cho mình một ly, lại đưa đến trước mặt hắn: “Chú uống không?”
“Không cần, em cứ uống đi.” Hứa Ninh Thanh không thể uống thứ nước ngọt lịm này.
Dừng một chút, Hứa Ninh Thanh hỏi: “Nữ sinh cố ý đẩy em ngã xuống lầu, em tính xử lý như thế nào?”
Thường Lê nghiêng đầu qua: “Ừm?”
“Có muốn tôi giúp em nói với cán bộ nhà trường một chút không?”
Thường Lê cười lên, đuôi mắt hồ ly xinh đẹp khẽ cong, chế nhạo nói: “Chú muốn nói cái gì, nói cô ta cố ý đẩy cháu, ảnh hưởng tới cuộc thi của cháu, không phải người tốt à?”
Hứa Ninh Thanh rất bình tĩnh, hững hờ không biết đang nghiêm túc hay nói đùa: “Ừm, còn định gây áp lực, huỷ bỏ tư cách thi đấu, tiện thể liên hệ cảnh sát lập một cái án, lần sau còn gặp trường hợp như vậy trực tiếp lưu ban.”
Thường Lê: “… Chú nghiêm túc đấy à?”
Hứa Ninh Thanh cười: “Đúng vậy.”
“Thôi quên đi.” Thường Lê khoát tay: “Không có chứng cứ mà làm lớn lên người ta sẽ nghị luận, cũng may không có vấn đề gì nghiêm trọng, cháu chấp cô ta một bàn tay vẫn là vẽ tốt hơn cô ta gấp bội.”
Cô thở dài: “Ài, nhưng mà nghĩ đến có chút bực mình thật.”
Hứa Ninh Thanh nhìn cô không nói chuyện, cũng không tiếp tục cái đề tài này.
Không biết có phải bởi vì nước quá nóng hay không, Thường Lê cực kì khát, uống xong lon nước vẫn còn khát, cô cũng không miễn cưỡng mình, trực tiếp cầm một lon nước khác phóng tới trước mặt Hứa Ninh Thanh.
Nhẹ nhàng “phặc” một tiếng.
Hứa Ninh Thanh mặt cũng không ngẩng lên, đưa cho cô lon nước đã mở.
Thường Lê lại rót vào cốc, uống một ngụm, một tay chống trán, trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chú này.”
Hứa Ninh Thanh: “Ừm?”
Cô gái nhỏ cười tủm tỉm nhìn hắn, thành khẩn nói: “Chú gần đây đang tu tâm dưỡng tính đấy à?”
Hứa Ninh Thanh: “…”
Thường Lê còn nói: “Cháu cảm thấy hình như chú đang gặp phải chuyện gì ấy.”
Thường Lê lại uống hết một cốc, chỗ còn lại chỉ đủ nửa cốc, cô khẽ nghiêng người tựa vào ghế, vỗ ngực vô cùng tự tin nói: “Không sao, nếu chú có cái gì khó nói, vẫn còn cháu gái ở đây để tâm sự mà.”
Hứa Ninh Thanh: “…”
Thật con mẹ nó cháu gái hắn.