*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Thường Lê nhận được tin nhắn của Hứa Ninh Thanh, chuông vào học liền vang lên, cô ôm túi sách chạy đến bên cạnh Trần Tiềm Nhượng, cũng may cậu ta đã giữ chỗ cho cô.
Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu nhìn thấy cô đang chống cằm xem điện thoại cười ngây ngốc, cậu cầm bút gõ hai cái lên đầu cô, thấp giọng nói: “Cười gì vậy?”
Thường Lê nhanh chóng che giấu ý cười nơi khoé miệng: “Đâu có gì đâu.”
Cô ngẩng đầu nhìn thầy giáo, lưu lại tấm hình kia, lại bình tĩnh gửi cho Hứa Ninh Thanh một tin nhắn: “Tự trọng.”
Người đàn ông lúc còn niên thiếu so với bây giờ không quá khác biệt, chỉ là khí chất lúc thiếu thời có nặng hơn một chút, trong tấm hình hắn lười biếng tựa lên trụ bóng rổ, áo thun màu trắng, trước ngực có một hình logo đơn giản, nhìn qua vô cùng ngạo nghễ, lạnh lùng, đang nghiêng đầu nói chuyện với mấy nam sinh bên cạnh.
Là ở sân bóng rổ trường đại học.
Thường Lê nhìn chằm chằm ảnh chụp hồi lâu, trong khoảnh khắc có một loại ảo giác giống như đã cùng Hứa Ninh Thanh trải qua khoảng chín năm tuổi tác.
Thường Lê cảm thấy tật xấu mê trai này của mình quả nhiên phải sửa lại, chỉ xem một tấm hình mà tim đã đập rộn ràng thế này rồi phải làm sao bây giờ.
Nhưng mà niềm yêu thích cái đẹp thì ai chẳng có, chỉ là thưởng thức một chút hẳn là không có vấn đề gì đi?
Thường Lê thuyết phục chính mình, đem tấm hình gửi vào trong “Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm”.
Điềm Lê Lê: Ihihihihi* gửi cho mọi người xem một tiểu thịt tươi đẹp trai lác mắt!
*Ihihihihi: Nguyên gốc của tiếng cười này là 15555551, cười gian tà xảo trá như phù thuỷ ấy
Điềm Lê Lê: Quá soái rồi mlem mlem.
Mạnh Thanh Cúc:?
Phàn Hủy: Để mình từ từ đoán nhé?
Phàn Hủy: Hai người này là tình huống gì đây? Đến với nhau rồi ư bảo bối!
Thường Lê liếc mắt, nhắn trả lời.
Điềm Lê Lê: Không thể nào! Sao mình có thể đến với loại cặn bã này được [Mỉm cười].
Trên bục giảng, Phó Thương Khanh đã kết thúc màn giới thiệu chủ đề, bắt đầu chính thức giảng bài, Thường Lê không nói chuyện nhiều, nhanh chóng cất điện thoại chú tâm nghe giảng.
Nửa tháng Giảng mùa đông từng ngày trôi qua, chớp mắt đã tham gia vô số bài kiểm tra đánh giá, lần này quy tắc của Giải mùa đông là lấy điểm toàn diện, mỗi một phần đều có tỉ lệ điểm không giống nhau, rất phức tạp, bây giờ Thường Lê cũng không biết trước mắt mình có tổng điểm thành tích thế nào.
Chỉ là mấy lần xem điểm kiểm tra hội họa cũng không tệ lắm.
Hai giờ sau, lớp của Phó Thương Khanh tan học.
“Cùng đi ăn cơm không?” Trần Tiềm Nhượng hỏi.
“Ừm, đi canteen số bốn đi.”
“Đi.”
Thường Lê cầm túi lên, phía sau chợt có người vỗ vai hai cái, cô quay đầu nhìn, là nam sinh hôm qua gặp ở Châu Ngộ.
“Vừa nãy cậu tới muộn, không đem màu vẽ cho cậu được.” Nam sinh cười nói.
Thường Lê cầm lấy: “Cảm ơn nhé.”
Cô đem màu vẽ bỏ vào túi sách, Trần Tiềm Nhượng một bên đột nhiên hỏi: “Mình nghe Hà Thiển Thiển nói hôm qua cậu không về kí túc xá ngủ?”
Thường Lê dừng lại, nhàn nhạt nói: “Ừm, hôm qua mình có chút việc.”
“Chú của cậu?”
Thường Lê ngạc nhiên hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Đoán.” Trần Tiềm Nhượng xuỳ một tiếng: “Không phải cậu nói ai quay lại làm chó à.” (Trans: Trà – người dịch – không biết có chi tiết này -. -)
“Mình đâu có quay lại.” Thường Lê cố bao biện: “Chỉ là hắn uống hơi nhiều nên mình chăm sóc chút thôi, dù sao hắn cũng là chú mình.”
Thường Lê cầm túi cùng Trần Tiềm Nhượng ra khỏi phòng học, vừa đi ra điện thoại liền vang lên.
“Cầm giúp mình một chút.” Thường Lê đem tập tranh đưa cho Trần Tiềm Nhượng, mở túi sách tìm điện thoại.
Cô nhìn ghi chú trên màn hình ngẩn người, Bạch Ý gọi đến.
Thường Lê đã sớm không nhớ rõ lần cuối Bạch Ý gọi cho cô là khi nào, từ khi cô học cao trung, số lần Bạch Ý gọi đến có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Alo?” Thường Lê nhận điện thoại.
Bạch Ý: “Gần đây con đang làm gì?”
Thường Lê nhìn lại ghi chú, không thể tin được sẽ có ngày Bạch Ý hỏi cô vấn đề này, cô dừng một chút, trả lời: “Con đang tham gia Giải mùa đông ở Đại học Z.”
“À, khi nào kết thúc?”
“Chắc là hai hôm nữa, tầm thứ sáu.”
“Vậy thì được rồi.”
Thanh âm Bạch Ý bỗng nhiên nhỏ lại, cùng người bên cạnh nói vài câu, chắc là đang trang điểm, một lát sau lại nói với Thường Lê: “Mẹ và ba con thứ sáu này sẽ tới.”
Thường Lê cười một tiếng: “Cái gì cơ?”
Bạch Ý chỉ nói: “Nghe rõ không, nói với ông bà một tiếng, mẹ và ba con thứ sáu sẽ về nhà ăn cơm.”
Cúp điện thoại, Thường Lê đến hứng ăn cơm cũng không còn, cùng Trần Tiềm Nhượng đơn giản ăn một chút liền trở về kí túc xá.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, hoạt động của Giải mùa đông cũng cực kì nhiều, thậm chí còn có người đặc biệt mua một quyển sổ để mọi người ghi lưu bút.
Buổi chiều cuối cùng chính là buổi công bố năm cái tên hàng đầu của Giải mùa đông.
Buổi trao giải tổ chức trong hội trường của tòa mỹ thuật, nghi thức trường học rất trang trọng, trên tường còn dán từng hình thí sinh lúc bọn họ đăng ký, không ít người chạy tới ảnh mình ký tên.
“Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng lại ký một chút.” Trần Tiềm Nhượng kéo Thường Lê đi qua.
Thường Lê mượn bút một bạn học bên cạnh, tìm tới ảnh chụp của mình rồi ký tên, Trần Tiềm Nhượng bên cạnh cũng ký.
Cậu lấy ảnh chụp xuống, đưa cho Thường Lê: “Cho cậu, chữ ký của họa sĩ nổi tiếng tương lai.”
Thường Lê cười nhận lấy, thổi cho mực khô rồi cất vào trong túi, lại đem hình của mình đưa cho cậu ta: “Vậy cái này là chữ kí của họa sĩ vô cùng vô cùng nổi tiếng trong tương lai, hàng vô giá đấy.”
Trần Tiềm Nhượng cũng cười tiếp nhận: “Dù sao cậu cũng lợi hại hơn mình một chút.”
Hai người đi tìm chỗ ngồi.
Xung quanh có rất nhiều người dẫn theo phụ huynh tới tham gia trao giải, còn đặc biệt mặc đồ trang trọng, một nhà ba người cùng ngồi trò chuyện.
Thường Lê nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt, thần sắc nhàn nhạt.
“Uống trà sữa không?” Trần Tiềm Nhượng một bên ấn mở ứng dụng đặt đồ ăn, một bên hỏi.
Thường Lê: “Không uống, lát nữa mình phải lên sân khấu nhận giải, uống trà sữa thì còn ra cái gì nữa.”
Trần Tiềm Nhượng cười vang: “Người đẹp thật tự tin nha.”
“Đó là điều chắc chắn.”
Thường Lê dừng một chút, lại thở dài, tựa thân lên ghế: “Ài, thật ra cũng hơi lo lăng một chút.”
Trần Tiềm Nhượng: “Vậy nếu không cầm được giải cậu tính làm sao?”
“Với cái thành tích văn hóa sứt mẻ của mình, vào Đại học Z chắc không có hy vọng gì, nếu thực sự không được mình sẽ ra nước ngoài du học.”
“Vậy mình cùng cậu đi là được.” Trần Tiềm Nhượng hững hờ nói.
Không lâu sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Bắt đầu là một đoạn tình cảm dạt dào, trên màn hình lớn là hình ảnh bọn họ vào lớp tan học mấy ngày nay, có vài bức ảnh Thường Lê cũng không biết đã chụp khi nào, ngay sau đó chính là những tác phẩm của bọn họ trong thời gian qua, phát từng tấm một.
Thường Lê ban đầu vẫn còn tốt, lại bị bầu không khí tình cảm hoài niệm này làm cho khẩn trương, lòng bàn tay cũng ra một tầng mồ hôi mỏng.
MC đứng ở trên sân khấu, nhìn thẻ trên tay, cười chậm rãi nói: “Bạn học đoạt hạng năm trong cuộc thi —— là người đã vẽ tác phẩm ~Người trên đồng ruộng~ sau đây.”
Trên màn hình chuyển qua một bức tranh.
MC công bố tên: “Hà Thiển Thiển!”
Thường Lê “bốp” một tiếng đập lên mu bàn tay Trần Tiềm Nhượng, hưng phấn nói: “Là Thiển Thiển đấy!”
Hôm nay bạn trai Hà Thiển Thiển còn đặc biệt đi máy bay tới cùng cô tham gia lễ trao giải, là một soái ca vô cùng có khí chất nghệ sĩ, buộc một chỏm tóc nhỏ, làn da trắng nõn, nhìn rất tuấn tú.
Hà Thiển Thiển cùng bạn trai ngồi trước bọn họ hai hàng, Hà Thiển Thiển vừa nghe thấy tên mình liền không nhịn được thở phào một hơi, mặt không thể tin nổi, ôm lấy bạn trai bên cạnh rồi lên sân khấu nhận thưởng.
Trần Tiềm Nhượng: “Được rồi, cậu bây giờ ít nhất được hạng bốn.”
Thường Lê đánh hắn một cái: “Cậu câm miệng đi, đừng quá kì vọng vào mình.”
Hạng bốn, hạng ba lần lượt được công bố, đều là người không quen biết.
Hạng hai, Trần Tiềm Nhượng.
Vừa nghe đến tên, Thường Lê lại đánh cậu một cái.
Trần Tiềm Nhượng cười nói: “Đừng đánh nữa, tay sắp phế rồi, cậu khẳng định hạng nhất, chuẩn bị xuống đi.”
Cái tên Trần Tiềm Nhượng rất nổi tiếng, mọi người vừa nghe thấy liền đồng loạt vỗ tay nhìn qua, Trần Tiền Nhượng cũng không nói gì với Thường Lê nữa, nhanh chóng lên sân khấu nhận giải.
“Được rồi, bây giờ chỉ còn cái tên cuối cùng, hạng nhất được ưu đãi tận sáu mươi điểm.” MC cười nói: “Nhưng mà vẫn phải chú ý nâng cao điểm văn hóa nha.”
Thường Lê khẩn trương đến móng tay bắt đầu khảm vào da thịt.
“Vị bạn học này đã vẽ!”
Người chủ trì lại dừng lại, Thường Lê hít một hơi chuẩn bị tinh thần nhưng lại bị nghẹn không thở ra được.
Có thể nói! Một cách bình thường! Được không!
MC nhìn xuống khán đài một vòng, nói tiếp: “Tác phẩm này đã được giáo sư Phó Thương Khanh của chúng ta khen ngợi rất nhiều lần —— chính là người vẽ tác phẩm ~Gió~!”
Trên màn hình hiện lên một bức tranh.
Người đến người đi trong sân bay, người đàn ông tựa vào cửa xe, gió từ một bên thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua, tà áo sơ mi trên thân anh khẽ tung bay, phác họa ra dáng người mơ hồ.
Thường Lê vẽ.
Hứa Ninh Thanh.
Ngay sau đó, cô liền nghe được tên của mình.
Trần Tiềm Nhượng trực tiếp dẫn đầu hô một tiếng, bên trong hội trường tiếng vỗ tay như sấm.
Mặc dù trước đó Thường Lê không nghĩ mình nhất định được hạng nhất, nhưng lúc nghe thấy tên mình đoạt hạng nhất, trong một khắc đại não trống rỗng.
Dù sao lần này người tham gia Giải mùa đông ai ai cũng lợi hại.
Thường Lê đứng trên sân khấu, nhận cup từ MC.
Hạng nhất còn phải phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải, Thường Lê một tay cầm micro một tay cầm cup nhìn một lượt dưới khán đài: “Cảm ơn mọi người, tôi rất vinh hạnh khi cầm được cup lần này.”
Thường Lê lúc trước tham gia nhiều lễ trao giải, lên sân khấu nhận giải cũng rất nhiều, về phát biểu cảm nghĩ đã quen không chút sợ hãi.
Cô gái nhỏ trôi chảy nói xong, lại hướng khán đài cúi chào, lúc đang chuẩn bị từ sân khấu đi xuống, ánh mắt nhìn thoáng qua hai người.
Thường Lê dừng một chút, đi xuống nhìn sang.
Bạch Ý, cùng Thường Thạch Lâm đã lâu không gặp, ba mẹ của cô.
Hai người hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, đi thẳng qua cô từ hướng bên kia.
Thường Lê không biết xuất phát từ tâm tư gì, nhưng cô không muốn để người khác nhìn thấy ba mẹ mình, một chút cũng không muốn, cô cảm thấy mất mặt.
Cô nhanh chóng bước qua, thấp giọng hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
“Không phải nói hôm nay kết thúc sao, mẹ đã kêu tài xế đến kí túc xá của con lấy hành lý, một lát nữa cùng đi đến nhà ông bà luôn.” Bạch Ý nói.
Thường Lê nhíu mày: “Sao mẹ biết kí túc xá của con?”
Bạch Ý đương nhiên nói: “Mẹ tìm người tra một chút, ở đây kết thúc rồi đúng không, không có gì nữa thì cùng ba mẹ về nhà ông bà luôn đi.”
“Chắc là còn chút chuyện nữa, nếu hai người không muốn chờ thì về nhà ông bà trước cũng được, sau khi kết thúc con sẽ tự về.”
Bạch Ý: “Vậy bốn người chúng ta phải chờ con bao lâu?”
Thường Lê không nói gì, ngược lại Thường Thạch Lâm lại nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới, nhàn nhã nói: “Đoạt giải luôn nha.”
Thật ra mà nói thì dáng dấp ba cô rất đẹp trai, cuộc sống ăn chơi giàu sang từ khi còn nhỏ đã tạo cho ông ấy một cái nhìn rất khác đối với nghệ thuật, lúc trước Thường Lê nói muốn theo con đường vẽ tranh, Bạch Ý không đồng ý, nhưng Thường Thạch Lâm lại là rất tán thành.
Bạch Ý đứng trên bậc thang liếc nhìn hắn: “Ông đứng ở đây nói chuyện không bị đau eo à, ông rất mong con gái ruột của ông đi hướng khác, đến lúc đó toàn bộ tài sản đều vào tay thằng súc sinh kia chứ gì.”
“Bà nói chuyện sao lại khó nghe như vậy!” Thường Thạch Lâm lập tức trừng to mắt.
Thường Lê cảm thấy bản thân thật sự đã đánh giá thấp da mặt hai con người này.
Lại có thể trước mặt nhiều người như vậy lời qua tiếng lại, còn mang cả đứa con riêng kia ra rêu rao khắp nơi.
Mọi người xung quanh nhao nhao nhìn qua, cũng may trên sân khấu đang phát nhạc, toàn bộ hội trường vang lên lời ca, không ai nghe được đoạn đối thoại của Bạch Ý và Thường Thạch Lâm.
Thường Lê không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ: “Được rồi đừng cãi nhau nữa, bây giờ con lập tức đi lấy đồ rồi cùng hai người trở về.”
Thường Lê về chỗ ngồi lấy túi, Trần Tiềm Nhượng quay đầu nhìn thấy ba mẹ Thường Lê, thầm hỏi cô: “Có việc gì không, cậu về trước à?”
“Ừm, nếu lát nữa có chuyện gì thì giúp mình cáo lỗi nhé.”
Trần Tiềm Nhượng cũng không hỏi nhiều: “Được, yên tâm, cậu về trước đi.”