Đọc truyện Full

Chương 1

[01]

Tôi vừa đi đến thư viện vừa gửi tin nhắn.

Học kỳ này có một môn học mới, khá khó khăn. Nhưng điều khó khăn hơn là giáo sư dạy môn học này.

Ôi, anh ta thật khó ưa!

Chúng tôi thường bí mật gọi anh ta là “Giang Ma Đầu”.

Nghe nói anh ta đã sống ở Mỹ nhiều năm, chuyên về tài chính, và trường chúng tôi đã thuê anh ta với mức lương cao.

Người này, trông như một người đàn ông lịch sự, dịu dàng như ngọc.

Nhưng thực sự, anh ta đáng sợ đến mức kinh ngạc.

Anh ta có thể yêu cầu sinh viên đứng dậy và trả lời câu hỏi bất cứ lúc nào trong giờ học.

Sẽ không sao nếu bạn trả lời đúng.

Nhưng nếu bạn không thể trả lời được.

Anh ta sẽ cau mày và nhìn bạn với ánh mắt đầy u ám, làm cho bạn trực tiếp chết đi vì xấu hổ.

Mỗi lần nhắc tới việc kiểm tra tại chỗ đều khiến con dân lo lắng, bất an.

Sợ bị gọi đến tên mình.

Điều đó khiến tôi rén, không dám ngẩng đầu lên trong tiết của anh ta.

Tại sao sau khi ra trường tôi vẫn phải chịu đựng những thứ như thế này?

[Bảo bối, em đang ở thư viện, chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa.] – Nhấp vào nút gửi.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã va phải vòng tay của ai đó, điện thoại rơi xuống.

“A, điện thoại mới của tôi.”

Sự chú ý của tôi bị chiếc điện thoại hút đi, tim tôi đau nhói.

Ngay khi tôi định nhặt nó lên, trong tầm mắt tôi xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh, với xương tay sắc nét rõ ràng.

Sau đó điện thoại của tôi được nhấc lên.

Mắt tôi dõi theo bàn tay ấy…. chiếc máy từ từ di chuyển lên.

Thật là một khuôn mặt xuất sắc, xứng đáng với đôi bàn tay này.

Chậc chậc, nước miếng, chảy ra…

………

Hey, thức dậy đi!

Đây chính là Giang Ma Đầu!

Tôi như bị điện giật, lập tức tỉnh dậy.

Giang Hành Châu cau mày, cầm điện thoại của tôi, nhìn một lượt rồi đưa cho tôi.

Một giọng nói lạnh lùng và hơi khàn vang lên.

“Màn hình đen thui, không biết có bị hỏng không, tôi sẽ đền bù.”

Tôi không dám yêu cầu Giang Ma Đầu đền tiền điện thoại di động cho tôi.

“Đó là lỗi của em, do em không nhìn đường nên mới đánh rơi.”

“Ừm.”

Ừm?!

May mắn thay, màn hình của điện thoại di động không bị vỡ mà đã tắt.

Giang Hành Châu nói rằng sau này có vấn đề gì có thể đến tìm anh ta.

Đây đâu có phải là trách nhiệm dài hạn?

Tôi tìm một chỗ trong thư viện và ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra điện thoại lần nữa rồi vào Wechat.

Hình Châu đã trả lời tin nhắn của tôi.

[Anh đã nói đừng nhìn vào điện thoại khi đang đi bộ.]

Tôi đã hẹn hò với anh ấy được hơn hai tháng.

Chỉ một tháng trước khi khai giảng, có người cùng nhóm trong thành phố bất ngờ thêm tôi vào.

Nói rằng anh ấy là một nhà phân tích tài chính cấp cao, đẹp trai và giàu có, muốn tìm một người bạn gái, và nếu có thể trò chuyện, hãy tìm thời gian để gặp mặt.

Và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau và thành một cặp.

[02]

Tiết thứ hai là của Giang Hành Châu.

Tôi và bạn cùng phòng đã đến sớm.

Theo vị trí của hai học sinh đã được kiểm tra ngẫu nhiên trước đó.

Sau khi tính toán cẩn thận của tôi, tôi đã chọn vị trí ít khả năng bị chú ý nhất.

Cho đến nay, tôi vẫn chưa bị gọi tên.

Giang Hành Châu đến lớp đúng giờ.

Anh ta đột nhiên nhìn tôi một cái.

Cảm giác này rất không tốt, bây giờ thay chỗ ngồi còn kịp không?

Cũng may là anh ta lại quét mắt 1 vòng cả lớp học.

Lúc đó tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Xem anh ta viết trên bảng đen.

Tôi không khỏi nghĩ đến những ngón tay mảnh khảnh với xương tay sắc nét mà tôi đã tận mắt nhìn thấy ngày hôm qua.

Ngón tay trông rất đẹp.

Trước đây, các nữ sinh trong lớp chúng tôi cũng có ảo tưởng về Giang Ma Đầu.

Không ngờ chỉ sau một tháng đã vỡ mộng.

Không chỉ vì sự nghiêm khắc mà còn có tin đồn anh đã có bạn gái.

Tôi nhanh chóng chuyển tầm nhìn của mình.

Bây giờ, điều cần làm là giảm thiểu sự chú ý.

Giọng nói của Giang Hành Châu trong trẻo, hơi có từ tính.

Rất dễ nghe.

Nếu không gọi tên tôi.

“Trần Thành, trả lời câu hỏi này.”

Khi đứng dậy, chân tôi còn hơi run rẩy.

Dưới ánh nhìn của anh ta.

Tôi lắp bắp trả lời câu hỏi.

Giang Hành Châu có vẻ rất hài lòng, bảo tôi ngồi xuống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Từ khi bắt đầu học, chỉ có một lượt, bình thường thôi.

Dựa vào quy luật trước đây, trong một khoảng thời gian tới, tôi sẽ an toàn.

Tuy nhiên.

Tôi đánh giá cao quá mức tính cách của Giang Ma Đầu.

Liên tiếp hai buổi học, tôi bị kiểm tra bất ngờ.

Tôi đã nghĩ rằng mình hoàn toàn an toàn mà không chuẩn bị gì cả.

Và trong lớp tôi còn không tập trung.

“Thưa giáo sư, em không biết làm câu này.”

Giang Ma Đầu nhìn tôi với ánh mắt suy tư, trán anh ta nhăn lại.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu.

[03]

“Mẹ kiếp, tớ muốn chuyển ngành.”

Tôi cắn mạnh một miếng thịt gà.

“Đủ rồi, cậu đã nói bao nhiêu lần rồi.” Quý Lạc nhìn tôi một cái.

“Lần này là thật đấy!”

“Được, được, thật như vàng vậy.”

Tôi mệt mỏi tựa lưng vào ghế, không còn sức sống.

“Được rồi, tối nay là sinh nhật 1 người bạn, tớ sẽ đưa cậu đi hát KTV cùng.”

“Anh ấy là người quen sao?”

“Không quen, đi rồi sẽ quen thôi.”

Quý Lạc trao cho tôi một ánh mắt đáng ngờ, làm tôi có cảm giác khó chịu.

Buổi tối, tôi đã nói chúc ngủ ngon với Hình Châu, sau đó chuẩn bị đi chơi với Quý Lạc.

Ngạc nhiên thay, Hình Châu, Giang Hành Châu, tên hơi giống nhau.

Và cả hai cũng đều làm ngành tài chính.

Ban đầu, tôi đã tự hỏi làm thế nào lại có một sự tình cờ đến như vậy.

Tôi tế nhị dò xét thử.

Sau thông tin ban đầu, tôi không thể hỏi thêm được gì nữa.

Anh ấy chỉ nói rằng mọi thứ sẽ được tiết lộ khi gặp mặt, thậm chí không có một tấm hình nào.

Tôi tưởng tượng một chút, với tuổi tác và ngoại hình của Giang Hành Châu thì không phải là người có thể yêu đương qua mạng.

Bên kia vẫn đang nhập tin nhắn.

Tôi còn tưởng rằng có một bài viết dài.

Kết quả là sau một thời gian dài, anh ấy chỉ gửi một tin nhắn nói “Hãy đi ngủ sớm”.

Tôi:???

Tôi lấy ba lô và rời khỏi ký túc xá.

Quý Lạc dẫn tôi vào một phòng riêng.

Trong phòng có hơn mười người, có một số người quen mặt.

Khi chúng tôi vào, một chàng trai cao lớn và gầy đi lại gần.

“Chu Nam, chúc mừng sinh nhật, đây là Trần Thành – mỹ nữ bên cạnh tôi.”

Tôi cười ngốc nghếch và cũng nói lời chúc mừng sinh nhật. Chu Nam cười tự nhiên và cảm ơn.

Quý Lạc đặc biệt để tôi ngồi bên cạnh Chu Nam.

Trong lúc đó, bọn họ cứ nhìn tôi và Chu Nam, cười gian xảo.

Không cần nghĩ cũng biết họ định làm gì.

Tôi không nhớ nổi Quý Lạc đã giới thiệu cho tôi bao nhiêu người.

Châu Nam này trông thật lịch thiệp, lạnh lùng và cô đơn.

Nói thật, anh ấy khá hợp với sở thích của tôi. Nhưng Quý Lạc không biết về mối quan hệ qua mạng của tôi. Tôi càng không thể nói, vì nếu nói, sẽ bị cô ấy cười chết.

Nếu tôi không có bạn trai, có lẽ tôi sẽ tán tỉnh anh ấy một chút.

Chúng tôi hát hai bài hát, uống vài ly bia.

Âm thanh ồn ào làm tôi choáng váng.

Tôi chào rồi ra ngoài hít thở không khí.

Người ngồi phía trước đang tựa vào thành xe hút thuốc, nhìn quen quen.

Tôi nheo mắt lại, người đàn ông đó đang nhìn tôi.

Tôi chạy đây, lại là Giang Ma Đầu.

Đêm đã khuya sao lại giả vờ sầu muộn ở đây?

Tôi lập tức dựa vào tường và cúi xuống giả vờ nôn mửa.

Tôi thiền định trong tâm, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.

Tôi nghi ngờ rằng tôi đã gây sự chú ý nên phải trả lời câu hỏi hai lần liên tiếp, bởi vì tôi đã gặp anh ấy trước thư viện và để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp.

Tôi không muốn bị Giang Ma Đầu gọi lên trả lời câu hỏi hết lần này đến lần khác.

[04]

Tôi muốn quay lại mà không để lại dấu vết.

Bỗng một chai nước được đưa đến chỗ tôi.

Bây giờ tôi thậm chí không thể phớt lờ nó.

Tôi ngước lên, nở một nụ cười dễ thương.

“Giáo sư, thật trùng hợp.”

“Ừ, hôm nay là sinh nhật của tôi.”

Tôi đầy nghi ngờ, nên nói gì vào ngày sinh nhật của một người già đây?

“Chúc thầy phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!” Cũng may tôi phản ứng nhanh.

Giang Hành Châu sửng sốt một lát, sau đó cười lớn.

“Tôi không già đến thế đâu.” Anh nói.

“Ha ha, thầy thoạt nhìn rất trẻ.”

Tôi hơi xấu hổ khi nghĩ đến việc kết thúc cuộc trò chuyện như thế này, nhưng anh ấy lại có dấu hiệu muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Em không thoải mái sao?”

“Em đã uống một cốc bia và cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng giờ ổn rồi ạ.”

Tạm dừng một lúc.

“Em nghĩ năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”

“Em nghĩ…”

Chúng tôi nói chuyện một lúc.

Tôi vặn nắp chai nước ra và uống một ngụm.

Giang Hành Châu là giáo sư trẻ nhất ở trường chúng tôi, anh ấy bao nhiêu tuổi?

Tóm lại trả lời còn trẻ sẽ không xúc phạm người khác, nhưng nói còn quá trẻ sẽ không thuyết phục.

“Hai mươi lăm?”

Có thể dễ dàng nhìn thấy, khóe miệng anh dần nhếch lên, mỉm cười tự mãn.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy một Giang Hành Châu sống động như vậy chưa?

Tôi gần như đỏ mặt, nếu không phải vì bộ quần áo trang trọng thì ngay cả sinh viên đại học cũng sẽ không có cảm giác không vâng lời.

“Hai mươi chín.”

Hai mươi chín tuổi, tôi hai mươi tuổi, chênh nhau chín tuổi.

Tốt.

Ah!

Tôi đang nghĩ gì vậy?!

Tôi lau nước bọt: “Em không biết thầy đã gần ba mươi rồi, trông trẻ quá!”

Đôi mắt của Giang Hành Châu cong lên với một nụ cười.

Chắc chắn, cả đàn ông và phụ nữ đều thích người khác nói rằng họ trẻ hơn.

“Ừm, vậy thì…” Tôi liếc nhìn cánh cửa và ra hiệu cho anh ấy, tôi nên vào trong.

Anh mỉm cười với tôi, như thể vẫn đang đợi tôi nói.

Trái tim tôi ngừng đập.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, để tôi mời em hát.”

“Được.”

Chết tiệt, đây là loại tiến triển gì vậy?

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa anh ấy đến quầy lễ tân và mở một phòng nhỏ.

Người đẹp ở quầy lễ tân nhìn chúng tôi bằng ánh mắt mơ hồ. Xấu hổ quá, nhưng nhìn lại Giang Hành Châu, mây lặng gió lộng, rất tự nhiên mà tồn tại.

Vừa bước vào phòng, điện thoại reo, Quý Lạc gọi tới.

“Ôi, bạn em đang tìm!”

Giang Hành Châu cười nói: “Đi.”

Tôi đã không trả lời điện thoại cho đến khi tôi ra khỏi phòng.

Quý Lạc ở đầu bên kia hét lên: “Không nghe máy cũng không trả lời, cậu chết ở đâu rồi hả?”

“Tớ sẽ qua ngay, lát nói tiếp.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi lén nhìn qua cửa sổ.

Tại sao lại cảm thấy Giang Hành Châu đáng thương, đón sinh nhật một mình, thầy ấy không có bạn gái sao?

Tôi gõ nhẹ vào đầu, suy nghĩ thêm về việc anh ấy ngẫu nhiên kiểm tra tôi để trả lời câu hỏi, tôi còn có thể thương hại người khác không?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Xem thêm!
Chương sau
»


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full