4
Đến giờ nghỉ giải lao của chương trình, Cố Ngôn Triệt tới tìm tôi với vẻ mặt đau khổ.
Rõ ràng, cậu ấy đã nghe được những lời tục tĩu của Diệp Ôn Ôn và đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó.
“Chị, em thật sự cảm thấy hơi thất vọng… Nhưng em vẫn nghĩ rằng, Ôn Ôn không phải là một cô gái như vậy.”
Tôi cười khi nghe cậu ấy nói như vậy.
Được rồi, cuồng yêu vẫn không thể chữa khỏi.
Tiếp tục chữa đi.
“Ồ, vậy em nghĩ thế nào?” Tôi hỏi cậu ấy.
“Em muốn đưa cô ấy đến gặp chị, lấy tư cách chị là chị gái của em giới thiệu lại với cô ấy, để hóa giải sự hiểu lầm.
Tôi suy nghĩ một chút: “Được, vậy em sắp xếp đi.”
Từ xa, tôi lại nhìn thấy Diệp Ôn Ôn đang nhìn sang phía đây.
Cô ta không biết rằng, sự thay đổi thái độ của Cố Ngôn Triệt đối với cô ta là do nghe được những lời tục tĩu của cô ta.
Mà còn tưởng rằng là do tôi dụ dỗ Cố Ngôn Triệt nên mới khiến cậu ấy trở nên lạnh lùng với cô ta.
Cảm giác căng thẳng trong lòng Diệp Ôn Ôn ngày càng trở nên nặng nề.
Cho nên khi Cố Ngôn Triệt nói muốn đưa cô ta đến gặp người nhà thì vui mừng khôn xiết.
Cô ta vội vàng đồng ý.
Sau đó, cô ta lại tới trước mặt tôi khiêu khích: “Khương Trúc Tâm, chị tưởng rằng có thể cướp anh ấy khỏi tay tôi sao? Tôi nói cho chị biết, A Triệt đã nói sẽ đưa tôi đến gặp người nhà của anh ấy.”
“Có nói gì thì nói, chờ tôi được gả vào nhà họ Cố, việc đầu tiên tôi làm chính là phong sát chị.”
7
Trước lần gặp mặt chính thức với tôi, Cố Ngôn Triệt và Diệp Ôn Ôn còn có một buổi hẹn hò để ghi hình.
Trong cuộc hẹn này, Cố Ngôn Triệt và Diệp Ôn Ôn cùng ngồi trên vòng quay cao chọc trời, giữa ánh đèn thành phố, Cố Ngôn Triệt bắt đầu thổ lộ tâm tư của mình.
“Ôn Ôn, thực ra trước đây anh rất ít nói về gia đình của mình, nhưng bây giờ anh nghĩ là đã đến lúc kể cho em nghe về hoàn cảnh gia đình anh. Cha mẹ anh đã ly dị…”
Cố Ngôn Triệt chưa kịp nói xong, Diệp Ôn Ôn đã lập tức hiện ra biểu hiện thấu hiểu. Cô ta nắm chặt tay của Cố Ngôn Triệt và an ủi nhẹ nhàng: “A Triệt, anh đừng buồn nữa, anh còn có em mà.”
Cố Ngôn Triệt: “… Họ đã ly dị từ khi anh bảy tuổi, anh đã không còn buồn nữa.
Không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Nhưng Cố Ngôn Triệt đã nhanh chóng điều chỉnh lại và tiếp tục kể.
“Mọi người luôn nghĩ rằng anh là con duy nhất của cha anh, nhưng thực tế thì anh còn có một chị gái, lúc đó đã đi theo mẹ anh.”
Mặc dù bình thường bọn anh không sống cùng nhau, nhưng chị gái luôn đối xử rất tốt với anh. Cha mẹ anh đều là những người bận rộn, chị ấy luôn đến chăm sóc anh, cùng anh vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất. “
“Chị ấy là người thân quan trọng nhất của anh. Việc anh yêu ai, cha mẹ anh có ủng hộ hay không không quan trọng, nhưng anh mong chị ấy có thể chúc phúc cho mình.”
Diệp Ôn Ôn ngoan ngoãn gật đầu: “Anh yên tâm, chị của anh cũng là chị của em, em sẽ cố gắng để lại ấn tượng tốt với chị ấy.”
Cố Ngôn Triệt cứng đờ một chút, có lẽ là cậu ấy nhớ đến chuyện trong buổi phỏng vấn Diệp Ôn Ôn đã mắng tôi là kẻ bám vào gia đình giàu có.
Tuy nhiên, thái độ của Diệp Ôn Ôn rất tốt, sau này chắc sẽ có thể bù đắp.
Trong khi đó, ở nơi chúng ta không thể nhìn thấy, mưa đạn cũng đang thảo luận về chị gái của Cố Ngôn Triệt.
“Hóa ra Cố Ngôn Triệt còn có một chị gái, cô ấy chắc là phiên bản nữ của Cố Ngôn Triệt, chắc chắn rất xinh đẹp.”
“Tại sao chúng ta chưa bao giờ nghe về tiểu thư nhà giàu này trước đây? Cô ấy quá kín đáo rồi.”
“Vậy nên nội dung phát sóng của tập sau sẽ là Cố Ngôn Triệt cùng Diệp Ôn Ôn gặp chị gái?”
“Chắc là vậy rồi. À, tôi rất hi vọng chị gái của Cố Ngôn Triệt sẽ thích trà…”
“Đồng ý, đồng ý, tôi cảm thấy Diệp Ôn Ôn không phải là một người tốt, tôi không muốn cô ấy ở bên Cố Ngôn Triệt.”
“Ôn Ôn của chúng tôi thì sao? Cô ấy là bị con đĩ Khương làm cho tức giận nên mới mắng người có được không? Hàng ngày bạn không bao giờ nói bậy sao? A Triệt rất thích Diệp Ôn Ôn, chị gái của A Triệt cũng sẽ thích Diệp Ôn Ôn của chúng tôi.”
“…”
Cứ như vậy, thời gian trôi rât nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tập phim được khán giả mong chờ nhất – Cố Ngôn Triệt đưa Diệp Ôn Ôn gặp gia đình mình.
Địa điểm gặp mặt là một phòng ăn riêng tại một nhà hàng cao cấp.
Diệp Ôn Ôn đến phòng ăn sớm hơn một giờ. Cô ta trông lo lắng và liên tục xác nhận thực đơn với quản lý, đồng thời thỉnh thoảng lại chỉnh sửa trang phục của mình trước gương.
Không có gì ngạc nhiên khi cô ta cảm thấy lo lắng, việc có thể giành được tình cảm của chị gái Cố Ngôn Triệt là một bước quan trọng để được gả vào nhà họ Cố, cô ta không thể không chú ý.
Ở góc phòng ăn, camera giấu kín của đội sản xuất chương trình lặng lẽ hoạt động, trực tiếp phát sóng những biểu hiện của Diệp Ôn Ôn cho khán giả toàn quốc.
Trong mưa đạn, các fan hâm mộ của Diệp Ôn Ôn đều rất vui mừng.
“Diệp Ôn Ôn của chúng ta hôm nay lại đẹp hơn nữa, ai mà không thích cô bé dễ thương này chứ?”
“Dáng vẻ lo lắng của Diệp Ôn Ôn cũng rất đáng yêu.”.
“Hãy cùng Diệp Ôn Ôn chờ chị gái đến.”
Mà vào lúc này, tôi trong bộ váy lụa lệch vai màu đỏ hồng đã đến tận cửa phòng ăn.
Tôi gõ cửa.
Diệp Ôn Ôn rất căng thẳng: “Tới đây.”
Cô ta khéo léo chạy từng bước nhỏ đến cửa phòng ăn và tự mình mở cửa: “Chị… Khương Trúc Tâm? Sao lại là chị?”
Tôi nhìn xuống, bình thản nhìn Diệp Ôn Ôn.
Lúc này trong phòng ăn không có ai khác, Diệp Ôn Ôn nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp chị gái của A Triệt, chị đến đây để ăn cắp ánh đèn của tôi à?”.
Không có gì ngạc nhiên khi Diệp Ôn Ôn có suy nghĩ như vậy, vì khi cô ta mới ra mắt, cô ta cũng đã theo đuổi một con đường như vậy để giành lấy ánh đèn của tôi.
Vì vậy, tôi muốn trêu chọc cô ta một chút, tôi đi thẳng vào phòng ăn: “Vậy thì có sao? Lúc đó ở buổi ra mắt phim của tôi, không phải cô cũng đã trang điểm rất lộng lẫy để giành lấy ánh đèn của tôi sao?”.
Giọng nói của Diệp Ôn Ôn ngay lập tức trở nên sắc bén: “Chị cút ra ngoài cho tôi.”.
Cô ta túm lấy tôi và đẩy thẳng ra cửa.
Cô ta không hề biết, mưa đạn đã nổ.
“Ồ, chuyện này tôi có nhớ. Đó là lần đầu tiên Khương Trúc Tâm được đóng vai chính, kết quả trong buổi họp báo mọi người đều mặc đồ rất đơn giản, chỉ có Diệp Ôn Ôn mặc chiếc váy lộng lẫy.
Toàn bộ thông tin báo chí hôm đó chỉ nói về Diệp Ôn Ôn và quên hết về bộ phim.”
“Cười chết tôi rồi. Khương Trúc Tâm có phải là thù lâu nhớ dai không? Cho nên hôm nay cô ta mới đến để làm phiền Diệp Ôn Ôn.”
Rõ ràng, mặc dù Diệp Ôn Ôn không nhìn thấy mưa đạn, nhưng cô ta cũng suy nghĩ về nó.
“Khương Trúc Tâm, tôi cảnh cáo chị, nếu chị dám phá hỏng cuộc gặp giữa tôi và chị gái của A Triệt, tôi sẽ khiến chị không thoát khỏi trách nhiệm.”
Để ngăn cản tôi vào phòng ăn một lần nữa, cô ta đã gọi bảo vệ của nhà hàng, chỉ vào tôi nói: “Người này đang cố tình phá hoại, đừng cho cô ta vào phòng của chúng tôi, được chứ.”.
Vì vậy, bảo vệ đã yêu cầu tôi rời khỏi nhà hàng.
Tôi cũng không giận, đúng lúc ngay bên đường có một cửa hàng lẩu nên tôi đi thẳng đến đó.
Mười phút sau, Cố Ngôn Triệt đến.
Cậu ấy đi vào phòng và hỏi Diệp Ôn Ôn: “Chị ấy vẫn chưa đến à?”
Diệp Ôn Ôn lắc đầu: “Chưa đâu.”
Cố Ngôn Triệt lấy ra điện thoại: “Để anh gửi Wechat hỏi chị ấy.”
Tôi đang cho một miếng lòng vào nồi lẩu cay, điện thoại reo.
Em trai: “Chị, chị đang ở đâu vậy?”
Tôi: “Chị đến rồi.”
Em trai: “Em không thấy chị, chị vào đi, cứ nói số phòng cho nhân viên phục vụ là được.”
Đúng lúc nồi lẩu đã xong, tôi đứng dậy, thong thả tô chút son môi rồi đi sang bên kia đường.
Hai nhân viên bảo vệ của nhà hàng có lẽ đã nhận tiền tip từ Diệp Ôn Ôn, vừa thấy tôi lại đi lại gần cửa hàng, họ ngay lập tức ngăn cản.
Tôi cười híp mắt và lấy ra điện thoại, gửi Wechat cho Cố Ngôn Triệt: “Chị không vào được.”
Ngay sau đó là một tin nhắn khác: “Thực ra chị đã từng đến rồi.”
Cố Ngôn Triệt bất ngờ, quay lại hỏi Diệp Ôn Ôn: “Vừa rồi có ai đến phòng này không?”
Diệp Ôn Ôn hoàn toàn không muốn Cố Ngôn Triệt nhớ tới tôi, vì vậy cô ta lập tức lắc đầu: “Không có ai cả.”
Cố Ngôn Triệt hoài nghi: “Không có ai thật chứ?”
Diệp Ôn Ôn rất chắc chắn: “Đúng vậy, không có ai đến cả.”.
Cố Ngôn Triệt gọi cho tôi: “Chị ở ngoài cửa phải không? Để em ra đón chị…”
Nhưng khi cậu ấy ra đến cửa thì lại nhận ra chẳng có ai cả.
Điện thoại chỉ có một tin nhắn của tôi: “Tối qua nhà ăn cơm với cha mẹ nhé, trưa nay chị ăn no rồi.”
Đó là sự thật, bụng tôi đã no với chân gà rút xương, đậu hũ thịt bò béo ngậy, không muốn ăn tiếp bữa cơm này nữa.
Cố Ngôn Triệt sờ đầu, rõ ràng cậu ấy cũng thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
Diệp Ôn Ôn đã đi theo ra đến nơi: “Có chuyện gì vậy, A Triệt?”
Cố Ngôn Triệt nói nhỏ: “Chị anh nói là chị ấy không ăn bữa cơm này nữa.”
Diệp Ôn Ôn đã mất nhiều thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng, váy và giày của cô ta đều mới mua, việc trang điểm cũng đã mất năm giờ, khi nghe tin này cô ta suýt khóc: “Chẳng lẽ chị ấy không muốn gặp em?”
“Không phải.” Cố Ngôn Triệt vội vàng dỗ Diệp Ôn Ôn: “Nhà anh tối nay có hẹn cùng ăn cơm, chị nói chúng ta có thể đến ăn cùng tối nay.”
Không chỉ gặp chị gái của Cố Ngôn Triệt mà còn gặp cha mẹ cậu ấy.
Diệp Ôn Ôn, người sắp bật khóc, ngay lập tức mỉm cười.
Nhưng cô ta không biết rằng người hâm mộ của cô ta không thể cười được nữa.
Cô ta không thể nhìn thấy nó từ góc nhìn của mình, nhưng những người hâm mộ trước màn hình có thể nhìn rõ mọi thứ ở lối vào của nhà hàng.
Cho dù là người ngu ngốc nhất cũng nên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Nhưng Diệp Ôn Ôn vẫn không hề biết gì hết.
Cô ta rất vui vẻ trang điểm lại và lái xe cùng Cố Ngôn Triệt đến biệt thự nhà họ Cố – chính là căn biệt thự mà cha tôi và tôi đã bị bắt gặp.
Do đã được thỏa thuận trước với đạo diễn của chương trình, nên nhà tôi cũng đã lắp đặt camera.
Lúc này, số lượng người xem đồng thời của chương trình đã đạt đến mức cao nhất trong năm, hàng triệu người ăn dưa đang cùng xem sự cố hài hước và kỳ lạ nhất của gia đình giàu có.
Trong khi đó, nữ chính của sự kiện, Diệp Ôn Ôn, vẫn không hề hay biết điều gì.
Cô ta theo Cố Ngôn Triệt vào biệt thự của nhà tôi và đưa món quà của mình cho cha của Cố Ngôn Triệt – cũng chính là ông Cố Tổng.
Ông Cố Tổng đang chơi cờ, đúng lúc là ván cờ cuối cùng, vì vậy Cố Ngôn Triệt ngồi cùng chơi với ông, trong khi đó Diệp Ôn Ôn đi đến phòng ăn để nếm thử món bánh mà đầu bếp nhà tôi mới làm.
Diệp Ôn Ôn theo bảo mẫu đến phòng ăn.
Sau đó, cô thấy một bóng người quen thuộc.
Bóng người đó chính là tôi, Khương Trúc Tâm.
Diệp Ôn Ôn suýt nữa là đã hét lên.
Tôi trơ mắt nhìn cô ta há hốc mồm sau đó lại tự mình che miệng lại.
Dẫu sau đây cũng nhà họ Cố, lại là lần đầu tiên cô ta đến làm khách ở nhà bạn trai, đương nhiên phải bảo vệ tốt hình ảnh của mình.
Vì thế, nhân lúc đầu bếp đi làm việc, Diệp Ôn Ôn lại tiến gần tôi và nói với giọng rất nhỏ và dữ tợn: “Khương Trúc Tâm, chị chính âm hồn không tan sao? Chạy đến phòng ăn nơi hẹn hò của tôi và A Triệt còn chưa đủ, giờ lại còn chạy tới cả nhà họ Cố.”
Trong miệng tôi cắn một chiếc bánh trứng dừa phô mai vừa được đầu bếp nướng xong, tôi trả lời Diệp Ôn Ôn một cách lờ mờ: “Vì sao tôi không thể đến nhà họ Cố?”
Diệp Ôn Ôn tức giận, cô ta chỉ vào mặt tôi: “Chị có biết xấu hổ không? Cố Tổng sắp tái hôn với vợ cũ rồi, chị còn đến đây để làm gì?”
Tôi nói: “Tôi không phải là người làm chuyện đó, là Cố Tổng đã cho tôi đến đây.”
Diệp Ôn Ôn không thể nào nói chuyện được với tôi, cô ta quay đầu đi ra ngoài, có lẽ để hít thở không khí trong lành để bình tĩnh lại.
Kết quả là khi ra ngoài, cô ta đã thấy một chiếc Rolls-Royce dừng ở cửa.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy bước xuống.
Không ai khác, đó chính là vợ cũ của Cố Tổng, mẹ ruột của Cố Ngôn Triệt, Bà Khương.
Diệp Ôn Ôn nhìn thấy và ngay lập tức vui mừng.
Chính cung nương nương đã trở lại, yêu nghiệt nhất định sẽ bị hồn phi phách tán.
Vì vậy, cô ta lập tức nghênh đón, ngọt ngào mềm dẻo nói với bà Khương: “Dì là bác gái đúng không ạ? Cháu là Ôn Ôn, bạn gái của A Triệt.”
Bà Khương chỉ gật đầu lịch sự và xa cách, sau đó hơi nhíu mày nói: “Hôm nay các người có buổi họp mặt đặc biệt sao? Tôi đến không đúng lúc rồi.”
“Không, không có gì đặc biệt cả. Dì đến rất đúng lúc.” Diệp Ôn Ôn vội vàng nói: “Dì vào phòng ăn đi, A Triệt đang chờ dì ở đó, anh ấy có việc muốn nói với dì.”
Cố Ngôn Triệt không hề có ở trong phòng ăn.
Người trong phòng ăn là Khương Trúc Tâm.