Đọc truyện Full

Chương 1

PHẦN 01/04

1

Cách đây một tháng, do phải chuyển công tác, tôi phải rời thành phố nơi tôi đã ở suốt 4 năm.

Trước khi đi tôi đã gọi điện cho chủ nhà để dặn không gia hạn hợp đồng thuê nhà nữa.

Tôi ở căn nhà này từ khi đi làm, chủ nhà rất tốt bụng, biết tôi mới ra trường, có ít tiền nên cho tôi chỉ đặt cọc một lần và nộp một ít tiền cọc.

Đôi khi tôi quên trả tiền thuê nhà và chú ấy cũng không bao giờ nhắc nhở tôi.

Bây giờ tôi phải rời đi, tôi cảm thấy có chút không nỡ.

Điện thoại đã được kết nối, giọng nói ân cần của chủ nhà vang lên từ đằng kia.

“An an! Có chuyện gì vậy?”

Tôi do dự hết lần này đến lần khác và cuối cùng nói ra chuyện hủy bỏ hợp đồng thuê nhà.

Chú Tống tưởng tôi có chuyện gì nên lo lắng hỏi.

Chú thở phào nhẹ nhõm khi biết tin tôi phải rời đi vì chuyển công tác.

Chú Tống: “Vậy cháu được điều chuyển đi đâu?”

Tôi: “Lan Thành ạ.”

Chú Tống: “Không sao đâu. Chú cũng có một căn nhà ở Lan Thành. Sau khi đến đó cháu có thể tiếp tục ở. Tiền thuê nhà giá vẫn như bây giờ.”

Ban đầu tôi lo lắng rằng sẽ khó tìm được một ngôi nhà ở đó, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện đã được giải quyết trong thời gian ngắn.

Sau khi đến Lan Thành, tôi tìm đến ngôi nhà theo địa chỉ chú Tống đã cho.

Tôi chưa kịp nhập mật khẩu xong thì cửa nhà đã mở.

Nhìn người đàn ông trước mặt mặc áo choàng tắm, tóc ướt.

TÔI:….

“Đây, đây là 1101, tòa nhà A, Thiên An Hoa Phúc?”

Người đàn ông bỏ bàn tay đang lau tóc xuống, cẩn thận nhìn tôi: “Ồ, cô là ai?”

Giọng nói của anh ấy rất dễ chịu, trong giọng nói lạnh lùng có chút lười biếng.

Tôi xấu hổ đến mức muốn đào ra một phòng ngủ và ba phòng khách để chui xuống.

Tôi nghi ngờ chú Tống đưa sai địa chỉ nên vội gọi điện cho chú.

Tôi: “Chú ơi chú đưa nhầm địa chỉ cho cháu à? Nhà này có người ở!”

Chú Tống: “Ồ, đó là con trai chú. Từ nay hai đứa sẽ sống chung cho có bạn có bè.”

“Đừng lo lắng, con trai chú rất yên tĩnh, nó sẽ không làm phiền cháu. Ngoài ra, chú sẽ giảm một nửa tiền thuê nhà cho cháu.”

Nói xong không đợi tôi phản ứng, ông chú lập tức cúp máy cái rụp.

TÔI:….

Đây có phải là vấn đề tiền thuê nhà không?

Đây là vấn đề giữa con người với con người đó!!

2

Tôi liếc nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện đôi mắt anh hơi nheo lại, vẻ mặt như muốn nói nếu tôi dám vào, anh sẽ lập tức đá tôi ra ngoài.

Tôi nhất thời khóc không ra nước mắt nên ôm hành lý định rời đi.

Thật bất ngờ, anh ấy lên tiếng.

“Mời vào!”

Dù anh ấy chưa đồng ý cho tôi sống ở đây nhưng ít nhất điều đó cũng mang lại cho tôi hy vọng.

Sau cùng, tôi thực sự không muốn kéo hành lý của mình đi loanh quanh vào lúc đêm khuya thế này.

Phong cách của ngôi nhà rất đơn giản, chỉ có ba màu: đen, trắng và xám nhìn rất sạch sẽ.

Đối với nhà của một chàng trai, điều đó khá đáng ngạc nhiên.

Tôi ngồi trên sô pha, giả vờ ho nhẹ: “Ừm, chú Tống có nói với anh là tôi tới không?”

“Có nói.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Nói là con của một người bạn cũ mới đến Lan Thành, không có chỗ ở, nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc mấy tháng.”

Tôi chớp đôi mắt to ngây thơ của mình.

Con của một người bạn cũ? Chăm sóc?

Tôi nên trả lời thế nào đây?

Anh ấy lại lên tiếng: “Nhưng ông ấy cũng không có nói là đứa nhỏ lại lớn như vậy, huống chi lại là con gái!”

Khóe miệng anh rõ ràng là nhếch lên, nhưng tôi lại luôn cảm thấy lạnh lẽo trên người.

Tôi chỉ biết cười và xin lỗi.

Trong lúc nhất thời, tôi không biết chú Tống đã bán tôi hay bán con trai ông ấy nữa.

“Quên đi, tạm thời em cứ ở lại đây!”

Anh đứng dậy và tôi ngoan ngoãn đi theo.

“Đây là phòng của em, ga trải giường đều là mới, nếu không thích có thể đổi sau.”

Nhìn bốn bộ vest đen trên giường, tôi có thể khẳng định anh ấy thực sự nghĩ tôi là đàn ông.

Sau khi cảm ơn anh ấy, tôi xách hành lý vào phòng.

Tôi không nghĩ mình sẽ sống ở đây lâu đến vậy, lâu đến mức tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc chuyển đi.

Lúc đầu tôi không quen với nó.

Vì trong phòng ngủ không có phòng tắm riêng nên tôi chỉ có thể vào phòng tắm ch ung.

Sau một thời gian dài, tôi phát hiện ra Tống Dực Bạch là một trạch nam lớn tuổi với khuôn mặt lạnh lùng và trái tim ấm áp.

Tại sao lại nói anh ấy là trạch nam?

Là bởi vì anh ấy là một họa sĩ truyện tranh và anh ấy biết cách ở nhà cả ngày.

Ở nhà theo kiểu cả tuần không bước ra khỏi cửa.

Thế này bảo sao 32 tuổi vẫn chưa có người yêu!!

Mặc dù tôi chưa có người yêu nhưng tôi vẫn còn trẻ!

Lịch trình làm việc của anh ấy và tôi hoàn toàn trái ngược nhau, tôi làm việc khi mặt trời mọc và kết thúc khi hoàng hôn, còn anh ấy đích thực là một con cú.

Anh ấy khá nghe lời, chú Tống nhờ anh ấy chăm sóc tôi nên ngày nào anh cũng chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho tôi.

Đương nhiên, cũng có thể là vì chính anh ấy cũng muốn ăn.

Chắc bất quá chỉ là thuận tiện mà thôi.

3

“Thẩm Dĩ An.”

Tống Dực Bạch một tay ôm cằm, uể oải gọi tôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh.

Một giây tiếp theo, khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt khẽ động.

“Thứ bảy em có rảnh không?”

Tuy anh ấy là nấu ăn ngon nhưng cũng có chút kỳ lạ.

Thường không chơi theo thói quen.

“Anh muốn làm gì?” Tôi cảnh giác nhìn.

Trên môi anh vẫn còn nụ cười: “Thứ bảy dẫn em đi ăn tiệc.”

“Ăn tiệc?”

“Ừ, muốn đi không?”

Tôi do dự vài giây.

“Có tiện không?”

“Cũng chỉ thêm một đôi đũa nữa mà thôi.”

Anh ấy nói điều đó với vẻ mặt thoải mái, và tôi nghi ngờ rằng người nọ hẳn là cùng anh ấy không có tình cảm gì.

Vào thứ bảy, để tỏ lòng tôn trọng tôi đặc biệt mặc một chiếc váy đen.

Khi Tống Dực Bạch nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy lóe lên, vẻ mặt như đang do dự muốn nói lại thôi.

Mà anh ấy đang mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng, vóc dáng 185cm và dáng người hoàn mỹ.

Cùng với khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn kia, anh ấy trông giống như một công tử lịch thiệp.

Nếu như không phải biết anh ấy là một trạch nam thì có lẽ tôi đã sớm động tâm rồi!

“Đi thôi.”

Anh ấy thực sự đang kìm lại những gì mình muốn nói, còn tôi thì thờ ơ nhún vai.

Không ngờ anh ấy còn có một chiếc ô tô, khi anh lái nó trông khá đẹp trai!

Hai mươi phút sau, xe lái vào khách sạn năm sao duy nhất ở Lan Thành.

Tôi đi theo anh ấy cách trừng khoảng một mét.

Nhìn dáng người cao lớn kia, tôi hận bản thân mình tại sao khi bước ra ngoài mà không mang theo đôi giày cao gót.

Tống Dực Bạch đột nhiên dừng lại, tôi cũng dừng theo.

Thấy tôi không tới, anh thở dài rồi quay đầu lại.

“Lại đây.”

Tôi lắc đầu và không chịu đi.

Tôi chỉ cao 164cm, trông tôi như củ khoai tây nhỏ đứng cạnh anh khi không đi giày cao gót.

Tôi không muốn.

4

Tôi nhìn thấy sự bất lực trong mắt anh ấy.

Giây tiếp theo, anh ấy từ từ bước về phía tôi.

“Hôm nay ngoan, về làm món sườn chua ngọt mà em thích.”

Anh đưa tay chạm vào tóc tôi, giọng điệu dịu dàng đến không ngờ.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, tim đập như điên.

Ngay cả lúc mình sóng vai đi cạnh anh ấy lúc nào cũng không biết.

Thật xấu hổ.

Thật sự là quá mất mặt!

Nhìn tấm poster đám cưới ngập tràn hạnh phúc trước mặt, tôi ngẩng đầu lên và hỏi Tống Dực Bạch một cách không chắc chắn.

“Không phải nói đi ăn tiệc sao?”

Anh bình tĩnh đáp: “Ừ.”

Tôi như phát điên.

Ai là người tốt mà gọi đến uống rượu mừng cưới là ăn tiệc?

Tôi nhìn chiếc váy đen trên người, nhớ lại vẻ mặt do dự trước đó của anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Sao anh không nhắc nhở tôi?”

Anh thản nhiên nhìn tôi một cái.

“Tôi tưởng em thích màu đen.”

Những điều anh ấy nói nghiêm túc đến mức khiến tôi tự hỏi liệu mình có nghĩ về anh ấy quá tệ hay không.

Anh ấy đưa tôi đến bàn có họ hàng và bạn bè của nhà trai, rồi cũng không biết đi đâu.

Khi tôi ngồi xuống bàn chỉ có duy nhất một mình tôi, chỉ trong vòng vài phút, mọi người đã lần lượt ngồi vào chỗ.

Tôi đã giúp Tống Dực Bạch chiếm một chỗ ngồi.

[ Không nghĩ tới năm đó hoa khôi cùng giáo thảo lại thực sự muốn kết hôn, lúc chia tay còn tưởng rằng thật đáng tiếc! 】

Một người đàn ông đeo kính thở dài.

[Ừ, may mắn thay, cuối cùng người yêu nhau đến được với nhau. 】

[Lý do họ chia tay lúc đó là gì? 】

[Tin đồn hình như là do Lâm Mộ Phong phát hiện ra người anh em tốt Tống Nhất Bạch của mình yêu thầm Ôn Nhiễm, hơn nữa là yêu thầm từ lúc học trung học. Lâm Mộ Phong cảm thấy mình đang cướp đi tình yêu của người anh em tốt nên đã chia tay cô. 】

[Tuy nhiên, lúc đó Tống Dực Bạch dường như đã phủ nhận điều đó! 】

[ Cái này cũng không biết, có thể thích một người nhiều năm như vậy mà không thổ lộ thì cũng không thể trách Lâm Mộc Phong đem người cướp đi đi! 】

[Đúng rồi, hôm nay các cậu có thấy Tống Dực Bạch không? 】

【KHÔNG. 】

Nhiều người đồng loạt lắc đầu.

Thì ra là như vậy!

Yêu mà không có được! Hơn nữa còn là yêu thầm!

Chẳng trách anh ấy lại rủ tôi đi cùng.

Có lẽ vì không muốn người khác hiểu lầm là trong lòng vẫn nghĩ đến nàng đi!

Tôi bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm, cảm thấy có chút tiếc nuối cho Tống Dực Bạch.

5

Một vài người vẫn đang trò chuyện, tôi lấy điện thoại ra gọi muốn bảo Tống Dực Bạch đổi sang bàn khác.

Ngay khi tôi lấy điện thoại ra, mấy âm thanh kia đột nhiên im bặt.

Tôi nhìn theo ánh mắt của họ và nhìn thấy Tống Dực Bạch đang đứng sau lưng tôi.

Quên đi, cứ coi đó như món quà cảm ơn vì anh đã nấu ăn cho tôi ba tháng qua!

Tôi đứng dậy nắm tay Tống Dực Bạch phàn nàn.

“Dực Bạch, sao giờ anh mới về? Một mình em chán muốn chớc.”

“Họ cứ bàn tán, và em-một người phụ nữ, không thể xen vào giữa cuộc trò chuyện.”

Nói xong, mấy người đang trò chuyện nhiệt tình hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút không tốt.

Tống Dực Bạch hơi cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nói ôn nhu như chuông gió.

“Những tin đồn đều được kể bởi những người rảnh rỗi, vì vậy em không chen vào được cũng tốt.”

Lời nói của anh không giữ được thể diện nào cho họ, sắc mặt của những người đó càng trở nên xấu xí hơn.

Họ càng không dám bộc lộ sự tức giận của mình, dù sao thì đó cũng là lỗi của họ trước.

Hôn lễ bắt đầu, cô dâu chú rể trên sân khấu còn đẹp hơn trên poster.

Quả nhiên là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ.

Tôi lén lút liếc nhìn Tống Dực Bạch, trên mặt anh nở nụ cười nhàn nhạt, lặng lẽ nhìn mọi người trên sân khấu.

Thật khó để đoán được lúc này anh ấy đang nghĩ gì.

Vì chuyện vừa rồi mà bầu không khí ở bàn chúng tôi trở nên đặc biệt gượng gạo.

Tất nhiên, ngoại trừ Tống Dực Bạch và tôi.

Tôi ăn đồ ăn, Tống Dực Bạch cũng không rảnh rỗi, chỉ cần là đồ ăn ngon tôi nói là anh cứ cho tôi ăn mà không quan tâm họ có ăn hay không.

Đám cưới vừa xong, bàn ăn của chúng tôi tản ra như những chú chim sợ hãi.

Họ đi quá nhanh trông giống như hai chúng tôi là quái vật ăn thịt người.

Tôi quay đầu lại và nhìn anh ấy một cách nghiêm túc.

“Có phải trước đây anh đặc biệt không được chào đón không?”

Anh giả vờ suy nghĩ, nhàn nhã nói: “Tất cả giáo viên trong trường đều thích tôi.”

…..

Tôi trợn mắt.

Hỏi một đằng trả lời một lẻo.

Không đúng.

Nói chung, những người khiến giáo viên thích họ đều là những người thường xuyên báo cáo với giáo viên hoặc là những học bá.

Vậy là anh ấy à?

“Anh có phải là học bá không?”

Anh ấy hơi sửng sốt, như thể không ngờ chủ đề của tôi lại thay đổi nhanh đến vậy.

“KHÔNG.”

Tôi hơi thất vọng.

“Tôi là học thần.”

Nụ cười vô cùng tự tin đó làm tôi choáng váng.

Chết tiệt!

Thật biết cách khoe! 

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Xem thêm!
Chương sau
»


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full