Đọc truyện Full

Chương 41

Ra khỏi thang máy, Trần Tĩnh đẩy hành lý đi vào nhà.

Không ở đây hai ngày, Tưởng Hòa vẫn mở cửa thông gió cho Trần Tĩnh, vỏ ghế sô pha cũng đổi thành màu vàng nhạt, làm tăng thêm mấy phần ấm áp.

Trần Tĩnh cầm bộ quần áo vừa thay ra ngoài giặt tay, thời tiết ở Bắc Kinh khá đẹp, ánh nắng mặt trời chiếu lên ban công, cô đứng ở dưới ánh nắng, cẩn thận giặt xong mấy bộ quần áo này, sau đó sấy khô rồi phơi lên.

Sau khi làm xong, Trần Tĩnh đóng cửa ban công trở lại phòng khách, dọn dẹp vali hành lý một chút, lúc lấy ba cái túi mua hàng kia ra, cô thoáng yên tĩnh một giây.

Cô đặt nó lên bàn trà, còn cả những chai nước hoa kia nữa.

Lúc này cô mới phát hiện, anh mua hết những mùi hương mà cô từng thử, với ngân sách và năng lực của cô, cô chỉ có thể lựa chọn một loại nhưng anh lại vung tay mua hết tất cả.

Lúc ấy cô thử tổng cộng bảy mùi hương và chọn mua Stay Together nhưng lúc này sáu mùi còn lại đang bày ở trước mặt cô, trong đó có một chai là mùi mà lúc cô xoa lên cổ tay anh nói là cũng không tồi kia, lọ đựng màu hồng trông rất đẹp. Trần Tĩnh nhìn mấy giây rồi đứng dậy đi cất khăn lụa mua cho Tiếu Mai và nước hoa Stay Together vào trong phòng.

Cô cũng đẩy vali hành lý đi theo, treo quần áo xong và lấy mỹ phẩm chăm sóc da ra, dọn dẹp chiếc vali một chút, đóng lại rồi cất đi.

Sau đó cô trở lại phòng khách rót một cốc nước, ngồi lên ghế sô pha, cầm lấy gối ôm, vừa uống vừa mở máy tính bảng, trong đầu lại xuất hiện cây bút máy gãy thành hai đoạn kia.

Cây bút máy này không giống loại mà bây giờ anh có thể mua được.

Có vẻ nó đã được dùng từ lâu, hơn nữa cũng đã nhiều năm rồi, giống như đồ từ hồi đi học vậy.

Cô chống cằm, uống ngụm nước ấm.

Cạch một tiếng.

Cửa mở ra.

Tiếng mở cử ấy đã cắt ngang suy nghĩ của Trần Tĩnh, cô ngước mắt nhìn.

Tưởng Hòa ngâm nga bài hát đi vào rồi đóng cửa lại, cô ấy đổi giày xong bèn nhìn về phía Trần Tĩnh: “Cục cưng Tĩnh Tĩnh, tớ về rồi đây.”

Trần Tĩnh tươi cười.

“Mừng cậu về nhà.”

Tưởng Hòa đặt túi xách xuống, đi tới ngồi xuống trước ghế sô pha rồi ôm lấy Trần Tĩnh: “Đi công tác vất vả rồi, mua đồ cho tớ còn vất vả hơn.”

Trần Tĩnh cũng ôm cô ấy.

“Không vất vả, cậu mau xem thử đi.”

“Tới ngay đây.” Tưởng Hòa buông Trần Tĩnh ra, xoay người cầm lấy cái hộp trên bàn trà, trực tiếp đặt lên chân rồi mở hộp lấy hai cái túi xách kia ra, là màu đen, mẫu kinh điển. Tưởng Hòa đứng dậy, xách trong tay làm dáng một chút: “Thế nào?”

Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn, sau đó gật đầu.

“Đẹp, cực kỳ hợp với cậu.”

“Tớ nhắm nó rất lâu rồi.” Tưởng Hòa nói, cô ấy đi vào trong phòng ngủ soi gương một lát mới đi ra ngoài, sau đó cầm lấy nước hoa mà Trần Tĩnh mua cho cô ấy ở trên bàn trà mở ra xem và cũng thử một chút.

Cô ấy đưa tay cho Trần Tĩnh: “Dễ ngửi không?”

Trần Tĩnh ngửi thử rồi gật đầu.

Tưởng Hòa cười đóng nắp lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh bàn trà còn có ba cái túi mua hàng, cô ấy ngồi xếp bằng ở trên thảm, hỏi Trần Tĩnh: “Cậu thì sao? Cậu mua cái gì vậy, mua nhiều quá nhỉ.”

Trần Tĩnh hơi ngập ngừng.

Cô buông gối ôm xuống, lấy ba cái túi mua hàng kia ra rồi đẩy đến trước mặt Tưởng Hòa, nói: “Cậu chọn một cái túi đi, còn cả nước hoa nữa.”

Tưởng Hòa sững sờ.

Cô ấy lấy hộp ở trong túi ra, sau khi mở ra nhìn thấy cái túi nằm ở trong đó, cô ấy lập tức khiếp sợ, ngước mắt nhìn về phía Trần Tĩnh: “Cậu mua đó hả? Cậu phát tài à?”

Trần Tĩnh lắc đầu: “Tổng giám đốc Phó mua.”

Tưởng Hòa cầm cái túi kia, ngẩn ra mấy giây: “Anh ấy mua?”

Trần Tĩnh ừ một tiếng.

Tưởng Hòa im lặng một chốc rồi chửi thề một tiếng.

“Anh ấy,.. Anh ấy… Anh ấy cũng tốt quá rồi đó!”

Tưởng Hòa giơ cái túi kia lên nhìn thử: “Cái túi này đắt lắm, gấp mấy lần cái túi kia của tớ. Anh ấy ra tay hào phóng ghê!”

Trần Tĩnh im lặng không đáp.

Tưởng Hòa tiện tay mở luôn cái còn lại, đều là mẫu mới nhất, chỉ là kiểu dáng không giống nhau nhưng giá cả đều không thấp. Kiểu dáng của hai chiếc túi thiên về dịu dàng, là kiểu mà bình thường Trần Tĩnh hay dùng, trong chốc lát Tưởng Hòa vẫn chưa nhìn ra điểm này. Sau khi đặt túi xuống, cô ấy mở cái túi mua hàng còn lại lấy nước hoa ở bên trong ra.

Cô ấy nói: “Đây cũng là tổng giám đốc Phó mua sao? Tất cả đều là nhãn hiệu cậu thích nè.”

Trái tim Trần Tĩnh nhảy lên một cái.

Lúc này cô mới nhớ ra, Phó Lâm Viễn không hề mua thứ gì ở cửa hàng còn lại nhưng cô lại mua nước hoa cho Tưởng Hòa ở cửa hàng đó.

Tưởng Hòa xem hết những thứ kia rồi chống cằm nhìn về phía Trần Tĩnh.

Vẻ mặt của Trần Tĩnh vẫn thản nhiên: “Cậu chọn đi, còn lại để cho tớ.”

“Cậu chọn trước đi.” Tưởng Hòa lắc đầu.

Trần Tĩnh liếc nhìn hai cái túi kia, tiện tay chọn một cái, Tưởng Hòa mỉm cười lấy cái còn lại: “Vậy tớ lấy cái này nhé, ngoài ra, nước hoa tớ thử hết rồi, cảm giác đều không hợp với tớ, tớ không lấy đâu, lấy được một cái túi tốt như vậy đã vui lắm rồi.”

Cô ấy cúi đầu nhìn túi rồi hỏi Trần Tĩnh: “Bữa tối ăn gì thế? Muốn ra ngoài ăn không?”

Trần Tĩnh thu ánh mắt nhìn nước hoa lại rồi đáp: “Gọi đồ ăn ngoài đi.”

“Được, để tớ gọi cho.” Tưởng Hòa lấy điện thoại di động ra, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Trần Tĩnh cùng cô chọn món ăn, Trần Tĩnh muốn ăn thanh đạm một chút nên gọi một suất mì.

Tưởng Hòa cũng vậy.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã được giao tới. Tưởng Hòa đi lấy, còn Trần Tĩnh thu dọn nước hoa và túi xách trên bàn trà, đặt lên tủ ghế sô pha. Tưởng Hòa cầm đồ ăn đi vào, đặt ở trên bàn trà, hai người cúi đầu bắt đầu ăn. Ăn được một nửa, Tưởng Hòa đi vào phòng bếp, Trần Tĩnh đang uống nước bèn hỏi: “Sao thế?”

Cạch.

Tưởng Hòa bật bếp lên.

Cô ấy lau tay đi tới, nói: “Sắc thuốc cho cậu chứ sao.”

Trần Tĩnh hơi trầm ngâm.

Tưởng Hòa liếc nhìn cô một cái: “Cậu lại quên rồi đấy à?”

“Tuần trước cậu đã quên uống rồi.”

Trần Tĩnh bưng mặt, ừ một tiếng.

Tưởng Hòa ngồi xuống thảm: “Nhớ phải uống đấy.”

“Tớ biết rồi mà.”

Nhưng thuốc Đông y rất đắng, Trần Tĩnh uống hết một bát thì hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt, cô lấy một viên kẹo sữa bò bỏ vào trong miệng, lúc này mới dễ chịu hơn một chút. Tưởng Hòa cười cầm lấy hai cái túi xách và túi nước hoa kia, nói: “Phải kiên trì mới có hiệu quả, tớ mang túi về nhà trước đây. Đi tắm cái đã, tối nay chúng ta ngủ với nhau nhé.”

“Được.”

Sau khi Tưởng Hòa đi, Trần Tĩnh cũng dọn dẹp phòng khách, rửa sạch bát thuốc và nồi đất sắc thuốc. Dọn xong xuôi, cô đứng dậy đi lấy đồ ngủ để tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, Trần Tĩnh lau tóc, Tưởng Hòa cũng đã quay về, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài đi vào nhà, nói: “Lạnh chết mất, ngoài hành lang lạnh quá.”

Trần Tĩnh rót nước cho cô ấy.

Lúc này chuông cửa chợt vang lên, Tưởng Hòa xoay người hỏi: “Ai thế?”

Người bên ngoài nói: “Giao đồ ăn.”

Tưởng Hòa bất ngờ nhìn về phía Trần Tĩnh: “Cậu đặt hả?”

Trần Tĩnh lắc đầu.

“Không, bọn mình mới ăn xong mà.”

“Đúng vậy, thế tại sao lại có người giao đồ ăn?” Vẻ mặt Tưởng Hòa rất nghi ngờ, cô ấy quay ra cửa: “Ai đặt vậy?”

Cô ấy mở cửa ra.

Anh shipper ngoài cửa đưa đồ ăn cho cô ấy, Tưởng Hòa nhận lấy, liếc nhìn đơn hàng nhưng không nhìn ra điều gì, cô ấy đặt đồ ăn lên bàn trà rồi mở ra.

Là hai suất tổ yến.

Tưởng Hòa ngẩn người.

Trần Tĩnh cũng ngạc nhiên.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng đổ chuông, cô cầm lên.

Vu Tùng: [Cô nhận được tổ yến chưa?]

Trần Tĩnh sững sờ mấy giây, Tưởng Hòa lại gần xem thử: “Tại sao Vu Tùng lại đặt đồ ăn cho cậu?”

Đây không phải là Vu Tùng đặt.

Trần Tĩnh biết.

Cô nhìn về phía Tưởng Hòa, nói: “Hôm nay lúc xuống máy bay, Vu Tùng nói buổi tối sẽ đặt đồ ăn cho chúng ta nhưng tớ quên mất.”

Tưởng Hòa wow một tiếng.

“Tốt vậy sao.”

Cô ấy ngồi trở lại bàn trà, kéo Trần Tĩnh ngồi xuống, bảo cô cùng ăn. Trần Tĩnh cúi đầu cầm lấy thìa rồi ăn từng miếng.

Tổ yến vẫn còn nóng.

Trước đây Trần Tĩnh và Tưởng Hòa cũng thường mua một ít về chưng nhưng rõ ràng một suất này đầy đủ hơn rất nhiều. Thứ này không làm no bụng, Tưởng Hòa ăn xong bèn thu dọn bàn trà, Trần Tĩnh thì đi vào phòng tắm rửa mặt, bình hoa trong phòng tắm trống không, vẫn chưa cắm hoa mới, cô lau mặt rồi rời khỏi phòng tắm.

Lúc quay phòng ngủ, Tưởng Hòa có điện thoại gọi đến nên đang nghe ở bên ngoài.

Trần Tĩnh kéo vén chăn lên dựa vào đầu giường, điện thoại báo có tin nhắn.

Cô nhìn một cái.

Phó Lâm Viễn: [Chụp ảnh trang cuối cùng của hợp đồng hôm nay vừa ký cho tôi.]

Muộn như vậy rồi mà anh vẫn còn làm việc sao?

Trần Tĩnh trả lời một câu được.

Cô xuống giường, đi ra ngoài lấy hợp đồng ra đặt lên bàn ăn, mở ra lật đến trang cuối cùng, sau đó cô bật đèn ở trên bàn ăn lên để chụp một bức ảnh, gửi sang cho anh.

Bên kia nhận được.

Trần Tĩnh khép hợp đồng bỏ lại vào trong túi tài liệu rồi trở về phòng. Một lát sau Tưởng Hòa cũng đã quay về, cô ấy leo lên giường, rụt người lại ôm lấy cô: “Lạnh chết mất.”

Trần Tĩnh cười, cô nằm xuống, dựa vào Tưởng Hòa.

Tưởng Hòa nói: “Phòng tắm của cậu không có hoa, ngày mai tớ đặt mấy bó, hoa hồng trắng được không? Lần trước tớ thấy cũng đẹp lắm.”

Trần Tĩnh mở mắt, nhìn lên trần nhà.

“Hoa nào cũng được.”

Đêm nay, trong giấc mơ, cô mơ thấy hoa hồng trắng trải trên mặt đất, một chiếc bút máy nằm ở phía trên. Trần Tĩnh ngủ không ngon, trở mình đưa lưng về phía Tưởng Hòa để ngủ.

_

Hôm sau.

Tưởng Hòa xách cái túi nhỏ màu đen vừa mua, lái xe cùng Trần Tĩnh đi đến Phó Hằng. Đi vào tòa nhà, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa mua mỗi người một cốc cà phê rồi lên tầng cao nhất.

Trần Tĩnh ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn phòng làm việc một lượt.

Phó Lâm Viễn vẫn chưa tới, Trần Tĩnh cầm tài liệu và hợp đồng đi vào phòng làm việc của anh, đặt ở trên bàn làm việc. Dù cô không ở đây nhưng mỗi ngày đều có cô lao công lau mặt bàn cho anh.

Cô đẩy tài liệu vào trong, đặt cẩn thận.

Sau đó kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng bên ngoài chiếu vào, phòng làm việc lạnh lẽo lập tức có một chút ấm áp. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Trần Tĩnh quay đầu nhìn, Phó Lâm Viễn kéo tay áo đi vào, anh liếc mắt nhìn thấy cô, cả người cô đang đứng ở dưới ánh mặt trời, duyên dáng xinh đẹp.

Ánh mắt của Phó Lâm Viễn hơi sâu xa, anh nhìn cô mấy giây rồi mới đi về phía sau bàn.

Trần Tĩnh đi qua pha cà phê cho anh, cô bưng cái chén đi tới rồi đặt ở bên tay anh.

Phó Lâm Viễn dùng một tay mở cúc áo sơ mi ra, đầu ngón tay trượt trên laptop, Trần Tĩnh nhắc nhở anh, mười giờ có hẹn với tổng giám đốc của Đằng Vũ, Phó Lâm Viễn ừ một tiếng.

Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt nhưng không phải loại mà cô vừa mua kia.

Phó Lâm Viễn ngước mắt: “Em dùng nước hoa gì vậy?”

Trần Tĩnh đang chuẩn bị đi ra ngoài, bước chân của cô dừng lại, cô quay đầu nhìn vào mắt anh: “Underclothes.”

Áo sơ mi.

Đuôi lông mày của Phó Lâm Viễn xếch lên, anh lại nhớ đến dáng vẻ cô mặc áo sơ mi của anh.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full