*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bắc Chỉ.
Vùng núi cuộn khúc uốn lượn hai bên quốc lộ, trồng đầy cây ngô đồng nước Pháp cao lớn, ô tô màu đen chạy dọc theo đường núi, giữa sườn núi có tòa đình viện tràn ngập phong cách Tây Âu.
Khương Nhuế lúc này đang an vị tại phòng khách đại trạch.
Ở thế giới này thân phận của cô là tiểu thư nhà giàu, tên là Chu Kiều Kiều, là con gái duy nhất của Chu gia, gia thế hậu đãi, tướng mạo minh diễm, từ nhỏ nhận hết sủng ái, là thiên chi kiêu nữ ai cũng hâm mộ.
Đáng tiếc một kiều nữ như vậy, lại vì uống rượu quá độ, chết ở chung cư. Nguyên nhân gây ra là vị hôn phu Lâu Minh Lãng thay lòng đổi dạ, coi trọng nữ sinh viên thực tập ở công ty.
Chu Kiều Kiều khinh thường cùng người phụ nữ khác tranh đoạt đàn ông, tuy nhiên, cô ấy cũng không thể chịu đựng được có người đem tự tôn của mình dẫm đạp dưới chân. Cho nên nguyện vọng của cô ấy, hy vọng Khương Nhuế mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, đều phải làm Lâu Minh Lãng ở trước mặt cô cúi đầu, đời này không thể xoay người.
Mà mục tiêu của Khương Nhuế ở thế giới này, là chú ba của Lâu Minh Lãng, Lâu Văn Viễn.
“Chu tiểu thư mời dùng trà.” Người hầu Lý tẩu bưng lên nước trà.
“Cảm ơn.” Khương Nhuế thoáng gật đầu.
Đình viện này là chủ trạch Lâu gia, lúc trước Chu Kiều Kiều thường tới tìm Lâu Minh Lãng chơi, là khách quen nơi này, thẳng đến mấy năm trước Lâu Minh Lãng dọn đi ra ngoài, mới không tới nữa, trong nhà lão người hầu đều nhận ra cô.
Chu Kiều Kiều tuy rằng kiêu ngạo, cũng có vài phần tùy hứng của tiểu cô nương, nhưng từ nhỏ đã chịu gia giáo tốt đẹp, nói chuyện với người hầu, cũng là rụt rè mang theo lễ phép, tất cả mọi người đều rất thích cô.
“Chu tiểu thư đến, nên gọi điện thoại trước, tiên sinh mấy ngày nay đếu rất muộn mới về.” Lý tẩu nói.
“Không sao, Lý tẩu bận thì cứ làm việc đi, không cần để ý đến cháu.”
“Có muốn ăn một ít điểm tâm hay không? Tôi nhớ rõ Chu tiểu thư khi còn nhỏ thích nhất bánh kem dung nham*.”
*Lava cake.
Chiếu theo tâm tình hiện tại của Chu Kiều Kiều, sao có thể nuốt trôi? Khương Nhuế lời nói dịu dàng cự tuyệt, “Cảm ơn Lý tẩu, cháu không đói bụng.”
“Aiz, tiểu thư có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng.”
“Được.”
Nhất thời sốt ruột chạy tới cửa, kỳ thật coi như xúc động, nhưng Chu Kiều Kiều tính tình chính là như vậy, chịu không nổi ủy khuất, nói gió là mưa. (kiểu thích làm to chuyện?)
Cũng may Khương Nhuế vận khí không tồi, thời điểm chạng vạng, Lâu Văn Viễn đã trở lại.
Cửa lớn bằng sắt khắc hoa nghệ thuật chậm rãi kéo ra, một chiếc xe hơi màu đen tiến vào, ngừng ở lầu chính ngoài cửa lớn.
Quản gia sớm đã chờ ngoài cửa, chờ xe đình ổn, tiến lên kéo cửa sau xe ra.
Bên trong xe vươn ra một chân thon dài, dưới chân đi giày da thủ công tinh vi, ống quần phẳng phiu không có một tia nếp uốn.
“Chu tiểu thư đã đợi ngài một buổi trưa.” Quản gia báo cáo.
Lâu Văn Viễn biểu tình trên mặt không dao động, “Minh Lãng tới?”
“Không ạ, Chu tiểu thư đặc biệt tới tìm ngài.”
“Tôi biết rồi.”
Khương Nhuế nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại không nhanh không chậm.
Lâu Văn Viễn tuy rằng là trưởng bối Lâu Minh Lãng, nhưng tuổi vẫn không lớn lắm, chỉ tầm ba lăm, ba sáu, một thân tây trang giày da, mang theo mắt kính gọng vàng, văn nhã nho nhã, không giống người làm ăn, càng giống thư sinh vô hại.
Nhưng người Cảng Thành tuổi hơi lớn chút đều sẽ không quên, mười mấy năm trước, Lâu Văn Viễn vừa qua hai mươi tuổi, bất động thanh sắc đoạt được vị trí chủ vị Lâu gia, đem hai người anh trai tư sinh (con riêng) bức cho không thể không đi khỏi nước.
Khi hắn tiếp nhận, Lâu gia dần dần lớn mạnh, lúc trước còn sánh vai với mấy nhà cùng chi, hiện giờ chỉ có thể ngóng vọng (trông xa, viễn vông) bóng lưng này. Ở Cảng Thành, Lâu gia nếu thuộc thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Ai cũng không dám đem Lâu Văn Viễn vô hại, làm như chân chính vô hại, những người không rõ chuyện, coi khinh, đều bị trả giá thảm thống đại giới.
“Lâu thúc ——” Khương Nhuế đứng lên cùng hắn chào hỏi, một tiếng Lâu thúc thúc đã nói ra, nhớ tới mục đích chuyến này, lại cứng ngắc sửa miệng: “Lâu tiên sinh.”
Lâu Văn Viễn tựa hồ không phát hiện dị thường, khóe miệng mang cười, ngữ khí ôn hòa: “Kiều Kiều tới, hôm nay không đi tìm Minh Lãng à?”
Việc Lâu Minh Lãng di tình biệt luyến*, tạm thời chỉ có hắn và Chu Kiều Kiều hai người biết, người khác cũng không cảm kích.
*Di tình biệt luyến: Thay người yêu như thay áo/ Thay lòng đổi dạ.
Nghe Lâu Văn Viễn nhắc tới gã, Khương Nhuế trong mắt xẹt qua một tia thương tâm cùng không cam lòng, nhưng cô kiên cường nhịn xuống, nhấp môi, nâng nâng cằm, giống một con tiểu phượng hoàng kiêu ngạo, “Tôi có một việc muốn cùng Lâu tiên sinh nói chuyện riêng.”
“Hửm? Trịnh trọng như vậy, nhất định không phải việc nhỏ, theo ta vào thư phòng đi.” Trong miệng tuy nói vậy, nhưng nhìn biểu tình Lâu Văn Viễn, xem như là yêu cầu của một đứa trẻ, không thèm để trong lòng.
Khương Nhuế đi theo hắn đến thư phòng lầu hai, Lý tẩu mang trà lên cho hai người.
“Làm một phần điểm tâm cho Chu tiểu thư.” Lâu Văn Viễn phân phó.
Lý tẩu còn chưa thưa, Khương Nhuế liền nói: “Không cần, cảm ơn Lâu tiên sinh.”
Lý tẩu nhìn về phía Lâu Văn Viễn, thấy hắn gật đầu mới rời đi.
“Cùng Minh Lãng giận dỗi?” Hai người cách bàn trà, mặt đối mặt ngồi ở trên sô pha, Lâu Văn Viễn mở miệng.
Khương Nhuế không đáp, ngắn ngủi mà trầm mặc trong chốc lát, cổ vũ dũng khí của mình, nói thẳng ý đồ đến: “Tôi hy vọng Lâu tiên sinh có thể kết hôn cùng tôi.”
Không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, Lâu Văn Viễn mày hơi hơi nhướn.
Mẹ hắn là người Pháp, hắn di truyền những vẻ đẹp của bà, mũi cao thẳng, trong tròng mắt đen có màu xám nhợt nhạt, khi nhìn người đối diện, giống như động vật máu lạnh lãnh khốc.
Cho nên hắn thường xuyên mang mắt kính, một tầng hơi mỏng ngăn cách, làm hắn thoạt nhìn ôn hòa rất nhiều.
Nhưng càng là người đơn thuần, trực giác càng nhạy bén. Tuy rằng Lâu Văn Viễn luôn mang ý cười, Chu Kiều Kiều từ nhỏ đã sợ hắn, mỗi lần tới Lâu gia tìm Lâu Minh Lãng, nhìn thấy hắn, luôn ở xa xa kêu một tiếng Lâu thúc thúc xong liền né tránh.
Như trong thiên tính, động vật ăn cỏ đối với động vật săn mồi đỉnh cấp sinh ra đã có sẵn sợ hãi.
Khương Nhuế nhìn thẳng hắn liếc mắt một cái, ánh mắt cơ hồ lập tức dời đi, nhưng cô cắn môi mạnh mẽ nhịn xuống, eo nhỏ đĩnh đến thẳng tắp, bàn tay đặt ở trên đầu gối không tự giác siết chặt.
Lâu Văn Viễn cong môi như cũ, đem lời nói của cô trở thành trẻ con tùy hứng, “Thực cùng Minh Lãng giận dỗi? Lát nữa ta gọi điện thoại cho nó, để nó xin lỗi cháu.”
“Không cần.” Khương Nhuế quả quyết cự tuyệt, nhấp môi quật cường, cưỡng bách mình nhìn thẳng hắn, “Tôi đã không thích hắn, muốn cùng hắn từ hôn, tôi hy vọng có thể cùng Lâu tiên sinh kết hôn, ngài có điều kiện gì có thể nói.”
Nghe cô đem kết hôn ra đàm phán, Lâu Văn Viễn tựa hồ cảm thấy buồn cười, khóe miệng ý cười càng rõ ràng chút, “Đừng giở tính trẻ con, bây giờ ta sẽ kêu Minh Lãng trở về, để hắn giáp mặt xin lỗi cháu, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, Lâu thúc thúc thay cháu giáo huấn nó, về sau nó sẽ không dám chọc cháu, thế nào?”
Hắn nói, chuẩn bị lấy ra điện thoại.
“Không cần gọi điện thoại cho hắn! Tôi nói không thích hắn! Chính là không thích hắn!” Khương Nhuế rốt cuộc bảo trì không được biểu tượng bình tĩnh mạnh mẽ, la hét ngăn cản hắn, ngữ khí thực hung, nhưng lời nói lại mang theo nức nở. Giống một tiểu miêu đối địch giương nanh múa vuốt, kiệt lực bảo hộ một tia tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng móng vuốt của nó một chút uy lực cũng không có, chỉ biết cào kẽ nhân tâm ngứa ngáy, càng thêm muốn không kiêng nể gì khi dễ nó.
Lâu Văn Viễn tạm thời dừng lại.
Khương Nhuế cảm xúc nhất thời không thu lại được, cũng có khả năng là cô muốn mượn cổ xúc động này đem toàn bộ điều muốn nói nói ra, bằng không chờ bình tĩnh lại, chỉ sợ không có dũng khí nói chuyện với Lâu Văn Viễn như vậy.
“Không phải chú vẫn luôn nhìn hắn không vừa mắt sao? Hiện tại tôi từ hôn với hắn, kết hôn với chú, Chu gia cũng sẽ đứng ở bên chú, có thể cùng chú bẻ gãy cánh Lâu Minh Lãng, đây không phải là điều chú muốn sao! Chẳng lẽ chú không hài lòng? Hay là có điều kiện gì, nói ra đi!”
Lời này có thể so sánh với giận chó đánh mèo, nhưng Lâu Văn Viễn cũng không sinh khí (tức giận), còn đưa khăn giấy cho cô, ngữ khí khoan dung như cũ: “Minh Lãng là cháu trai ta, sao ta có thể nhìn hắn không vừa mắt? Cũng không cần bẻ gãy nó. Sau này đừng nói lời mê sảng như thế nữa.”
Khương Nhuế lung tung xoa xoa nước mắt, mũi khóc đến đỏ lên, cố chấp mà lặp lại: “Dù sao cháu cũng không thích hắn, trước giờ cũng không thích hắn!”
Cô như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Văn Viễn, “Vì cái gì mà chú không đồng ý cùng tôi kết hôn? Chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp sao? Có phải chú cũng thích những nữ sinh viên canh suông quả thủy kia?”
* 清汤寡水: canh suông quả thủy, Nghĩa: súp loãng không có vị gì, ý nói thờ ơ với mọi việc, không có tư vị gì; mờ nhạt.
Một câu, lập tức làm Lâu Văn Viễn hiểu rõ chân tướng. Nhưng hắn không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà nhìn lại Khương Nhuế.
Khương Nhuế cơ hồ nháy mắt liền rời đi ánh mắt. Cô nói chuyện với hắn ý tứ rõ ràng như thế, chỉ vì trả thù người khác, mà đem chính mình bức đến trình độ này.
Lúc này cô giống như tiểu phượng hoàng rơi xuống nước, khởi động toàn thân lông chim, chỉ vì bảo vệ một chút kiêu ngạo cuối cùng.
Cô lại một lần cưỡng bách chính mình nhìn thẳng hắn, ngữ khí kiều man (mềm mại + buồn bực) không nói lý, nhưng lại mang theo nghẹn ngào, “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ đến tìm chú, đến lúc chú đồng ý thì thôi.”
Lâu Văn Viễn không có bất luận phản ứng gì.
“Tôi sẽ không từ bỏ.” Cô lặp lại lần nữa, hít hít cái mũi, nâng cằm lên đứng dậy rời đi.
Lâu Văn Viễn ở thư phòng làm việc trong chốc lát, thay quần áo ở nhà, xuống lầu dùng cơm chiều.
Lý tẩu bưng lên chén đũa, nhìn nhìn sắc mặt hắn, tiểu tâm thử thăm dò hỏi: “Tiên sinh, Chu tiểu thư làm sao vậy?”
“Một con tiểu nãi miêu (mèo sữa, sơ sinh) mà thôi.” Lâu Văn Viễn khóe miệng mang cười, không chút để ý, không biết nghĩ đến cái gì, ý cười hơi hơi đọng lại, không tiếng động nỉ non: “Lại là một con mèo…”
Bên kia, Khương Nhuế lái xe xuống núi, hốc mắt tuy rằng vẫn như cũ đỏ lên, nhưng trên mặt cô thần sắc đã bình tĩnh như nước.
Đối với Lâu Văn Viễn, theo như cô hiểu biết, biểu hiện ôn hòa của hắn không như hắn thể hiện như bề ngoài, thậm chí thập phần nguy hiểm. Người như vậy tâm tư thường rất sâu nặng, đa nghi mẫn cảm, nếu ở trước mặt hắn chơi tâm kế, chỉ sợ lập tức sẽ bị nhìn thấu. Mà càng là kiều hoành* xúc động, ngang ngược vô lý, càng biểu hiện ra ngốc nghếch thật tình, có lẽ sẽ không dễ dàng bị hoài nghi.
*Kiều hoành: Mềm mại, nũng nịu + to tiếng (Kiểu con gái vờ gắt gọng giận dỗi với bạn trai nhưng thanh âm vẫn nũng nịu dễ nghe?)
Ít nhất hôm nay thử nghiệm coi như thành công, Lâu Văn Viễn tuy rằng đem lời nói của cô như tâm tính trẻ con mà chê cười, nhưng đổi lại, hắn không cự tuyệt cô tới cửa yêu cầu lại lần nữa.
Như vậy là đủ rồi.
Lời editor: Mấy ngày nay edit, gặp mấy câu không hiểu, không biết hỏi ai, tìm tò trên gg cũng không ra, không biết nên dịch sao cho mượt… nhìn lại chả có ai để mà hỏi… ôi, toy cô đơn quá mà… Ư… Ư ~(*+﹏+*)~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
11/06/2019 – Hoàn thành.