Đọc truyện Full

Chương 151: Lão Bát: Lão đại xe lăn (9)

Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Đường Đại Thiếu.

Con gà đưa tới cửa kia đương nhiên là bị Lăng Uyên bắt được.

Khương Nhuế giết gà, rửa sạch sẽ, dùng chút muối bôi lên lớp da bên ngoài, bên trong nhét đầy nấm rừng măng tre, vì gần đây không có lá sen, chỉ có một rừng trúc, cô hái rất nhiều lá trúc bọc lấy con gà, bên ngoài lại bọc lên một lớp bùn, xong xuôi mới chôn ở dưới đống lửa.

Sau khi làm xong, hai người vây quanh đống lửa hai mặt nhìn nhau.

“Đúng rồi!” Khương Nhuế đột nhiên vỗ tay, “Còn nên làm thêm một nồi canh rau dại nữa!”

Cô lập tức đứng dậy, tìm ở trong sơn động một vòng, quả nhiên tìm được một cái nồi mà thợ săn để lại, hứng chút nước mưa rửa sạch sẽ, sau đó đem rau cải nấm dại măng non tìm được bỏ hết vào trong, nấu đầy ắp một nồi.

Làm xong hết, cô lại chống cằm ngồi bên đống lửa, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm nồi với đốm lửa đang cháy bập bùng

Lăng Uyên tự cho rằng bản thân cũng không coi trọng chuyện ăn uống, nhưng thấy cô chuyên chú như thế cũng không khỏi nổi lên vài phần hứng thú, “Gà phải hầm bao lâu?”

“Chờ canh nấm rau dại sôi là được.” Khương Nhuế lòng tràn đầy chờ mong nói.

Nồi canh được lửa liếm đến thân nồi, mùi thơm của rau dại dần dần lan tỏa khắp sơn động, Khương Nhuế hít sâu một hơi, định múc một chút canh nếm thử đậm nhạt, duỗi tay ra mới phát hiện trong tay cái gì cũng không có.

“Sao thế?” Thấy cô dừng lại, Lăng Uyên hỏi.

Khương Nhuế chớp chớp mắt, “Trang chủ, chúng ta không có bát, cũng không có thìa, lát nữa ăn canh thế nào?”

Đây quả thật là vấn đề, dù là võ lâm cao thủ, cũng không có cách nào ăn canh mà dùng đũa.

Lăng Uyên nghĩ nghĩ, để lại câu chờ một lát, di chuyển xe lăn khỏi sơn động, lát sau kéo về một cây trúc,

Bảo kiếm của hắn lại có tác dụng, chặt cây trúc như thái hành, mỗi một đoạn tre đều có mắt trúc, chặt rời mắt trúc ra thành cái bát đơn giản, hắn lại lấy đoạn trúc còn lại làm thành cái muỗng, hai cái thìa.

Vừa bắt đầu làm nên mới được hai cái bát trúc còn hơi thô, chờ đến lúc làm thìa, hắn thậm chí còn rảnh rỗi mà khắc ở phía trên hai đóa hoa.

Làm xong hai bộ bát đũa bày ở trên tảng đá, Khương Nhuế xúm lại nhìn, cười nói: “Tay nghề trang chủ thật tốt, bát thìa không có một chút sợi trúc thừa nào, phía trên còn có hoa văn, có thể trực tiếp mang ra chợ bán đó.”

Lăng Uyên lau lau kiếm, thu nó vào trong vỏ, nghe vậy lắc đầu bật cười, thật đúng là coi hắn như bán nghệ.

“Ngươi xem, một bộ này có thể bán được bao nhiêu bạc?” Hắn cực kỳ nhàn rỗi nói.

“Ừm……” Khương Nhuế nhìn nhìn hắn, có chút chần chờ.

Lăng Uyên thoáng nhướng mày, “Nói thẳng đi.”

“Vậy được rồi,” Khương Nhuế mím môi dưới, quả thực nói thẳng:

“Mười văn tiền chắc là có người mua đi.”

Lăng Uyên nhướn mày, hắn đường đường là trang chủ Minh Sơn trang, mà giá trị tay nghề chỉ có mười văn tiền? Phải biết trên giang hồ còn có người ra giá vạn lượng thiên kim, chỉ cầu hắn bỏ bảo kiếm ra khỏi vỏ, từ khi nào hắn mang kiếm lại không đáng giá tiền như vậy?

Nhất định là tiểu trù nương này không biết nhìn hàng.

Hắn bấm vào tay vịn, đang muốn nói chuyện, tiểu trù nương lại nói:

“Thế nhưng nếu có người biết là trang chủ làm, giá cả có đến ngàn lượng vàng đi chăng nữa thì cũng có người nguyện ý mua, bọn họ mua chắc chắn không phải vì múc canh hay làm bếp, mà là muốn trưng bày như đồ cổ thi họa, đặt ở trên giá”.

Lăng Uyên chợt im lặng, cầm lấy một cái bát trúc nhìn kỹ, đột nhiên cười nhạo ra tiếng. Tiểu trù nương nói không sai, nếu không có thân phận trang chủ Minh Sơn trang này của hắn, mấy đoạn cây trúc này, không phải chỉ trị giá mấy văn tiền đấy thôi sao?

Chẳng trách người trong thiên hạ vội tạo danh, làm lợi, danh với lợi, quả thật là thứ tốt.

Không bao lâu sau canh đã sôi, Khương Nhuế bê nồi canh ra khỏi đống lửa, đào gà ăn mày ở dưới đống tro, đập nát bùn đất, tức khắc, hương thơm của lá trúc tươi mát và thịt gà tinh khiết bay lượn khắp toàn bộ sơn động.

Tuy rằng chỉ có muối, nhưng nấm rừng với măng non trong bụng gà thấm đến tận xương thịt, chúng nó tự thân hút no nước gà, trong ngươi có ta trong ta có ngươi, căn bản không cần gia vị gì khác trói buộc.

Ăn thịt xong, lại uống một bát canh rau dại bỏ đi vị béo ngậy, nước canh nóng hổi đi vào trong bụng, xua tan khí lạnh nước mưa mang đến, cả người từ trong ra ngoài ấm áp hẳn lên.

Khương Nhuế lại đun một nồi nước ấm, hai người lau mặt với tay đơn giản.

Mưa không biết ngừng lại khi nào, mây mù tản ra, trời cao sáng loáng hàng vạn ngôi sao.

Lăng Uyên ngồi ở cửa động, hơi giương mắt nhìn bầu trời nơi xa xa, gió đêm hỗn loạn khiến cỏ cây đong đưa rào rạt, lẫn trong màn đêm kia có một tia dị động nhỏ đến khó phát hiện.

“Trang chủ muốn nghỉ ngơi chưa?”

Hắn quay đầu lại nhìn về phía trong động, trong động đã tối đen, chỉ có thể dựa vào đống lửa chiếu sáng, tiểu trù nương kia đang nghiêng người dùng cỏ tranh trải làm giường, một nửa thân hình ẩn trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh lửa ấm áp, mờ nhạt soi chiếu sườn mặt nhu hòa của cô.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ở ngoài gác đêm.”

“Như vậy sao được?” Khương Nhuế lập tức nói, “Không biết Liễu thiếu hiệp khi nào có thể tới tìm chúng ta, trang chủ hẳn phải nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng tinh thần mới được.”

“Không có việc gì.” Lăng Uyên cười, “Cho dù không nghỉ ngơi tốt, ngày mai cũng có thể đi săn, sẽ không để ngươi đói bụng.”

Khương Nhuế phồng má, “Ta nói chuyện nghiêm túc thế mà trang chủ lại lấy ta ra trêu đùa.”

Lăng Uyên hòa nhã nói: “Ta cũng nói nghiêm túc, cách nơi đây trăm dặm có chi nhánh của võ lâm minh, đoàn người Liễu hiền đệ dù bị mưa làm trì hoãn thời gian thì đêm mai cũng có thể đến, ngày mai chắc chắn đến tìm chúng ta thôi. Ta có nội lực trong người, hai ba đêm không ngủ cũng không sao, huống hồ rừng núi ban đêm là lúc mãnh thú kiếm ăn, ngươi không có võ công, chỉ sợ chờ chúng nó ẩn núp đến gần cũng chưa chắc có thể phát hiện, đến lúc đó đánh thức ta lại vội vàng, không bằng để ta canh ngay lúc đầu còn tốt hơn.”

“Vậy…… Vậy được rồi, thế nhưng khi nào trang chủ mệt rồi, nhớ đánh thức ta dậy đấy, tuy rằng ta không có võ công, nhưng trông giữ một lát thì không thành vấn đề.”

“Được.” Lăng Uyên gật gật đầu.

Khương Nhuế xếp xong cỏ tranh, đặt lưng nằm xuống, có lẽ là ban ngày khá vất vả, lát sau đã truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Ước chừng qua một nén hương, Lăng Uyên tới gần, điểm huyệt ngủ của cô một cái, cô ngủ càng sâu, hơi thở càng thêm đều đặn.

Hắn nhìn cô mấy giây, xoay người ra ngoài động, dùng cây hoa lá cành làm hàng rào trước cửa động, sau đó đứng lên khỏi xe lăn, thân hình lóe lên, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trên bãi đất trống bên dòng suối.

Cùng lúc đó, Khương Nhuế mở mắt ra.

Sau khi Lăng Uyên vừa ra ngoài, bên người bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy người hắc y nhân bao vây hắn, nhìn quần áo vũ khí của bọn họ không khác gì đám người đánh tập kích hôm nay.

Những người này cũng là thủ hạ của hắn, thủ hại sinh ra hai lòng.

Hắn lấy thân phận trang chủ Minh Sơn trang, ở trên chính đạo lấy được thanh danh tốt đẹp, dùng thành công này tiến vào trong võ lâm minh, định khi nào người trong võ lâm tấn công Ma giáo, một lưới bắt hết bọn họ.

Chỉ là hắn xuất hiện quá đột nhiên, danh vọng tăng lên quá nhanh chóng, khiến cho người nào đó cảnh giác, dao động một số người hám lợi, trong võ lâm minh vẫn luôn có người hoài nghi hắn lai lịch không rõ. Trùng hợp chính là, Ma giáo cũng có người không thực sự phục hắn, gần đây có lẽ là nhận thấy được hắn có thân phận cao, càng thêm ngo ngoe rục rịch, muốn diệt trừ hắn, ngồi lên ngôi vị giáo chủ.

Lăng Uyên thuận nước đẩy thuyền, ở trong giáo cố tình thả ra ít tiếng gió, quả nhiên dẫn tới phản đồ ra tay, hắn liền mượn chuyện này, vừa loại trừ được phản đồ, lại còn có thể đánh mất nghi ngờ của võ lâm minh đối với hắn.

“Quả thật là giáo chủ.” Phía sau truyền đến một tiếng nói âm nhu, “Nếu là để người võ lâm minh biết, trang chủ Minh Sơn trang mà bọn họ tôn kính lại chính là giáo chủ Ma giáo vạn người thóa mạ, chỉ sợ toàn bộ chính đạo đều rối loạn. Đến lúc đó nhân tâm tan rã, không công tự bại, chiêu này của giáo chủ thực độc, thật sự là cao kiến.”

Lăng Uyên không quay đầu lại, chỉ nói: “La Nhị, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.”

Giọng nói của hắn không còn ôn hòa như lúc trước nữa, vì chịu độc tố xâm hại, có vẻ thô khàn khó nghe, ở trong đêm tối yên tĩnh bỗng nhiên rét lạnh, rất có vài phần âm trầm lạnh lùng.

Thân hình La Nhị khẽ nhúc nhích, chỉ giây lát sau đã xuất hiện ở trước mặt hắn, thấy rõ mặt hắn, y quỷ dị mà cười khanh khách: “Lúc trước chỉ thấy giáo chủ mang theo mặt nạ dọa người, thuộc hạ còn âm thầm suy đoán, diện mạo giáo chủ có phải ngại gặp người hay không, không nghĩ tới lại là một khuôn mặt trông oai hùng đẹp đẽ như vậy. Mới vừa rồi ở trong sơn động, giáo chủ cùng tiểu cô nương kia tình chàng ý thiếp, giống hệt một đôi phu thê ân ái, nếu giờ cô nương kia chạy ra, giáo chủ không sợ nàng ta rơi vào trong tay thuộc hạ sao?”

/Tay ngươi thật là lớn =((/

“Ân oán của ngươi với ta, hà tất liên lụy đến người khác?”

“Hay cho câu hà tất liên lụy đến người khác, ha ha ha ha…… Xem ra giáo chủ đi theo nhân sĩ chính đạo nhiều năm, cũng học được phẩm đức nam tử đại trượng phu to lớn của bọn họ rồi, lát nữa chỉ hy vọng giáo chủ cũng có thể nhớ rõ những lời này.”

Lăng Uyên nhếch khóe miệng lạnh lùng, “Đương nhiên.”

Dứt lời, thân ảnh hắn quỷ mị biến mất tại chỗ, La Nhị với mấy hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo đã nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, bốn năm thi thể giống như bị rút xương, mềm người ngã oặt xuống đất.

La Nhị lập tức ra thủ thế tấn công, cảnh giác quan sát bốn phía, nhưng thủ hạ bên người từng người một đều ngã xuống, y lại không phán đoán ra được Lăng Uyên đang ở đâu, đằng sau không ngừng dâng lên từng trận lạnh sống lưng.

Lúc trước được thuộc bẩm báo mới biết được chuyện Lăng Uyên bị thương, lại rơi xuống vách đá, y quyết định thừa thắng xông lên, hoàn toàn giải quyết gọn một lần. Những lời vừa rồi cũng là thăm dò, nghiệm chứng suy đoán của y, bởi vì dựa theo tính cách của giáo chủ, sẽ không kiên nhẫn nghe người khác nói dong nói dài, nếu hắn không bị thương, chắc chắn sẽ ra tay ngay, sao còn kéo dài đến bây giờ.

Nhưng tình huống trước mắt lại làm y kinh nghi bất định, nhìn thân thủ của giáo chủ, chỗ nào giống với bị thương chứ, rõ ràng còn mạnh mẽ hơn lúc trước!

Không! Y bỗng nhiên ý thức được, người không có võ công trong vòng một ngày trình độ nếu có thể tăng lên đột biến như thế, khả năng duy nhất chính là ngay từ đầu hắn đã che giấu thực lực của mình!

Y cảm giác được sự hoảng sợ run rẩy trong lòng, bản năng cầu sinh nói cho y biết y phải chạy trốn! Trốn!

Nhưng lại có một âm thanh khác nói, y trốn không thoát, trốn không thoát, con đường sống sót duy nhất chỉ có ——

Y đột nhiên quay đầu nhìn về phía sơn động, sau đó vận động toàn bộ công lực như một ánh lửa mờ nhạt chạy đi.

Y đã rất nhanh, tựa như đạt tới cực hạn của thân thể, nhưng có người còn nhanh hơn y, như một u hồn quỷ mị không xa không gần đứng ở phía sau y, thưởng thức đầy đủ bộ dạng y hối hận tuyệt vọng, cách cửa động mấy trượng, mới ép y xuống dưới đất.

“Ta đã nói, ân oán của ta với ngươi, không hề liên quan đến nàng ấy.” Lăng Uyên chậm rãi nói, âm thanh thô ráp, giống như là móng tay cào ở trên mặt tường sắt, đã chói tai lại khiếp người.

La Nhị phun ra một búng máu, y ho một tiếng, sau đó lại trào ra càng nhiều máu, trong máu hòa lẫn với mảnh vỡ nội tạng, y biết rõ mình không sống nổi. Khi biết mình sẽ chết, y ngược lại không khủng hoảng như trước, thậm chí còn cười lên, khiến trận ho khan càng thêm kịch liệt.

“Khụ khụ… Không nghĩ tới giáo chủ ngài giấu sâu như vậy, chỉ là… Khụ… Chỉ là thuộc hạ không rõ, ngài đã có thực lực như vậy, vì sao còn muốn lá phải lá trái (kiểu hai mặt) với bọn người chính đạo, sao không trực tiếp giết bọn chúng?”

Lăng Uyên cong khóe môi, tuy rằng là đang cười, trong mắt lại lóe lên sự tàn khốc, “Ngươi có phát hiện ra không? Khi con người ta sợ hãi, máu chảy ra càng đỏ thẫm, càng xinh đẹp biết bao nhiêu.”

La Nhị sửng sốt một chút, lại cười to thành tiếng, máu đầy ứ đến sặc cả phổi, dù thở không ra hơi nhưng y vẫn còn cười, “Thuộc hạ sai rồi, lại cứ cho rằng… Giáo chủ do dự không quyết đoán, không xứng thống lĩnh giáo ta, thuộc hạ thật là mười phần sai.”

Lăng Uyên trên mặt mang cười, chân đạp lên ngực y hơi hơi dùng lực.

“Từ từ…” La Nhị gian nan nói, “Còn, còn có một vấn đề… tiểu cô nương trong động kia, hình như rất khâm phục ngưỡng mộ giáo chủ, nàng ta… có biết bộ mặt thật sự của giáo chủ không? Nàng ta nếu, nếu là… Nhìn thấy bộ dạng của giáo chủ lúc này, còn có thể… Một lòng tin cậy ngài, sùng bái ngài hay không? Chỉ sợ, sợ tới mức chạy trốn ngay… Ha, ha ha ha ha, giáo chủ… Thuộc hạ đi trước một bước, ở dưới đất nhìn ngài cho thật kỹ, nhìn ngài cả đời cô độc, nhìn ngài bị tất cả mọi người xa lánh. Hự ——!”

Y bỗng nhiên nôn ra một mồm đầy máu, cuối cùng không còn hơi thở.

“Ồn ào.” Lăng Uyên mặt không biểu tình dời chân đi.

Lúc La Nhị tắt thở, cũng là lúc Khương Nhuế chợp mắt lại lần nữa.

Cô vẫn luôn biết rằng Lăng Uyên còn có một thân phận khác, lại không nghĩ rằng thân phận khác ấy chính là giáo chủ Ma giáo. Nói như thế, gần đây trên giang hồ rung chuyển và khủng hoảng toàn bộ đều do hắn làm ra, lại không biết làm như vậy có mục đích gì.

Gió đêm nhẹ thoảng qua, trong không khí mùi cỏ cây tươi mát, còn trộn lẫn vị rỉ sắt nhàn nhạt, đêm là thời điểm mãnh thú hoạt động, ngửi được hơi thở tanh ngọt, đang ẩn núp âm thầm xao động bất an, lại không dám tới gần.

Lăng Uyên nghiêng người, phía sau lại xuất hiện vài tên hắc y nhân, là tâm phúc của hắn.

“Xử lý.” Hắn phân phó, sau đó đi đến bên dòng suối, cẩn thận rửa tay sạch sẽ.

Suối nước mùa xuân vào ban đêm vẫn mang theo hơi lạnh thấu xương, hắn rửa tay xong, từng bước đi đến xe lăn bên cửa động, mỗi một bước đi, mùi máu trên người hắn lại được gió đêm tẩy rửa từng chút, đến khi ngồi lên xe lăn, trên người ngoại trừ lạnh lẽo, đã không còn điều gì khác lạ, sau khi tiến vào trong động, sự lạnh lẽo này cũng bị ánh lửa ấm áp dào dạt đuổi đi.

Hắn cong cong khóe môi, nhìn ôn hòa lại nho nhã.

Đống lửa nhảy nhót lách tách, ánh sáng nhỏ hơn trước đó một chút, hắn cho thêm hai thanh củi vào, vô thanh vô tức tới gần người đang ngủ say trong góc.

Cô ngủ rất sâu, thân thể hơi hơi cuộn tròn, gương mặt nhiễm sắc hồng nhuận.

Ngoài động có người ngã vào suối nước lạnh băng, cô lại ở trong sơn động ấm áp ngủ ngon lành, không biết mơ thấy cái gì, mày giãn ra, khóe miệng tràn ra ý cười, môi nhẹ nhàng mấp máy hai cái. Gương mặt tươi cười của Lăng Uyên không biết biến mất khi nào, mặt không chút biểu tình mà nhìn cô, một lúc sau, chậm rãi vươn tay ra.

Tay này vừa rồi đã thu hoạch rất nhiều mạng người, lướt qua trước ngực cô, bên gáy, miệng mũi, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể lấy đi sinh mệnh mềm như bông này, nhưng cuối cùng Lăng Uyên chỉ là nhẹ nhàng gỡ một cọng cỏ trên tóc cô xuống.

“Ngươi phải nghe lời,” hắn nói, lại giống như lầm bầm lầu bầu, “Phải luôn nghe lời.”

Nghe lời sẽ không phải chết, nghe lời… sẽ thương ngươi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ờm, nên nội tâm lão bát hiện giờ: Cô quả nhiên thích ta, nếu như vậy, ta đây hào phóng để cô thích đi.

Về sau, hằng ngày lão bát sẽ nhận rõ hiện thực, ai mới là đứa nghe lời.

ps: Tác giả quân đã đi trên con đường ngày càng dài, ngày hôm qua 3000, hôm nay 4000 đấy!

Lời editor: Áu ~, tui thích lão bát thế giới này:>>

Lời Beta: Em cũng thích =))))

06/04/2020 – Hoàn thành.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full