Đọc truyện Full

Chương 32

Bố Châu không nghe thấy tiếng cô đi vào.

Hà Xuyên Châu lần theo tiếng động, đi tới cửa phòng ngủ liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo ba lỗ trắng đứng bên giường. Ông ta dồn Châu Thác Hàng vào vách tường, tay cầm thắt lưng, liên tục đánh vào người anh, miệng còn phát ra những lời phát ti3t không liên quan.

Không khí nồng nặc mùi rượu, còn có mùi ẩm mốc bốc lên, Hà Xuyên Châu hít mấy hơi đã có cảm giác mê man.

Mọi cảnh tượng như đang xa dần, người đàn ông với gương mặt méo mó kia đã bị biến dạng, phóng to ra, trở thành một bóng người quỷ dị.

Thật ra Hà Xuyên Châu không còn nhớ ông ta trông thế nào, cũng không nhớ khi ấy ông ta đã chửi gì, cô chỉ nhớ ông ta rất điên cuồng, thô bạo, khiến người ta khiếp sợ.

Hà Xuyên Châu biết rõ cách biệt thể lực giữa hai bên, một thiếu niên chưa tròn 15 tuổi, khi đối diện với người đàn ông bạo lực, anh sẽ trở nên yếu ớt như con kiến.

Không phải ai cũng dịu dàng, ôn hòa như Hà Húc.

Châu Thác Hàng chỉ có thể cuộn tròn người, hai tay ôm lấy đầu. Tiếng roi quất lanh lảnh trong không khí, tiếng gió lạnh lẽo phụt qua, tạo nên những âm thanh quỷ dị trên người anh.

Khi thắt lưng quất xuống, anh sẽ run lên, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, hằn học nhìn chằm chằm người đàn ông thô bạo qua kẽ tay.

Có lẽ do ánh mắt của Châu Thác Hàng quá cương quyết, vẻ mặt không chịu khuất phục khiến bố Châu không thích. Ông ta cảm nhận rõ uy quyền của mình đã đứng trước thách thức, sao có thể không đánh bại được con người trông nhỏ bé thế này? Ông ta nổi điên lên, gào thét: “Mày nhìn tao bằng ánh mắt gì đấy hả?”

Ông ta túm tóc Châu Thác Hàng, nhấc anh lên, ra sức đập vào tường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hà Xuyên Châu nhìn thấy cảnh này lập tức kêu lên, dùng hết sức bình sinh để hét, âm lượng chói tới nỗi khiến lỗ tai cô tê dại, thu hút sự chú ý của hàng xóm dưới tầng.

Cô không thèm nhìn, túm lấy đồ trên bàn gần đó, có lẽ là hộp đựng bút, cũng có thể là một đồ trang trí bằng thủy tinh, cứ thế ném về phía người đàn ông.

Đồ đạc gần như không có tác dụng trước da thịt dày của ông ta, chúng chỉ khẽ bay qua rồi rơi xuống đất. Bố Châu quay đầu lại, đôi mắt chưa tan cơn say có phần mơ màng, lông mày dựng ngược lên, nổi cơn tam bành. Thấy Hà Xuyên Châu lại cầm đồ để ném, ông ta tạm thời buông Châu Thác Hàng ra, đi về phía cô.

Hà Xuyên Châu ôm quyển từ điển dày cộp, cảnh giác lùi ra sau. Cánh tay cô mất kiểm soát, ném lệch hướng, bị bố Châu tránh được.

Bố Châu đang định chửi thì Châu Thác Hàng lấy hết sức lực nhảy lên khỏi mặt đất, nhào về phía ông ta, há miệng cắn vào cánh tay ông ta.

Bố Châu đau đớn kêu lên, vung một cái, tiếng vang lớn khiến Hà Xuyên Châu rùng mình.

Châu Thác Hàng bị đánh cho hoa mắt chóng mặt, khóe miệng ứa ra tia máu, chân xiêu vẹo, ngã ngồi lên giường. Vì hai chân không đứng vững nên chẳng mấy chốc anh đã trượt xuống sàn nhà.

Bố Châu cúi đầu nhìn dấu răng trên tay, ông ta vung tay, tức tối nhấc cổ áo anh, đập anh vào cửa sổ.

Cửa kính cũ kỹ không hề kiên cố, nó lập tức nứt ra. Bên ngoài là bục khá nhỏ, mảnh vỡ thủy tinh không rơi xuống tầng mà chui vào bục nhỏ hẹp đấy. Những mảnh vỡ với các kích cỡ khác nhau bị ánh mắt trời chiếu vào, phản lại tia sáng khiến người ta chói mắt.

Châu Thác Hàng bị ông ta ấn nửa người lên bệ cửa sổ, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm thẳng vào lưng anh. Anh cắn răng, ra sức vùng vẫy, bố Châu càng điên hơn, liên tục đẩy anh ra ngoài, vẻ mặt mất kiểm soát, mắt đỏ rực: “Mày dám đánh tao này, tao cho mày thử lại lần nữa đấy. Mày lại dám đánh bố mày!”

Đầu Hà Xuyên Châu oang oang, không biết mình đã nghĩ gì. Cô vội vã xông vào nhà bếp, mở tủ ra, lục tìm kệ để dao.

Nhà bếp trong nhà Châu Thác Hàng trống không, từ trước tới giờ bố Châu không nấu cơm, vậy nên ngay cả con dao thái rau cũng không có, chỉ có một con dao gỗ nhỏ dùng để cắt hoa quả để cạnh tủ lạnh.

Hà Xuyên Châu không tìm được đồ có ích, trong cơn hoảng loạn, cô chỉ có thể cầm chai bia rỗng nằm ở trong góc, sau đó chạy về phòng, đập nó vào lưng bố Châu.

Chai bia cũng không có lực sát thương lớn, bố Châu quay đầu, cảm thấy một nữ sinh không có gì đáng sợ, ông ta không coi cô ra gì, quyết tâm trừng trị Châu Thác Hàng.

Hà Xuyên Châu cầm nửa chai còn lại lên, run rẩy cảnh cáo: “Buông cậu ấy ra.”

Bố Châu mặc kệ, cô nhắm mắt lại, đâm mảnh chai xuống. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mảnh vỡ không ghim vào sâu lắm vì tay chân cô đã mất hết sức lực.

Nhưng nó thật sự khiến bố Châu buông Châu Thác Hàng ra.

Châu Thác Hàng thở hổn hền, trượt xuống khỏi bệ cửa sổ.

Tay anh cầm mảnh thủy tinh khá to, năm ngón tay phải nắm chặt lại, lòng bàn tay đã ứa máu. Thấy bố Châu đằng đằng sát khí, loạng choạng đi về phía Hà Xuyên Châu, anh hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí tích tụ bấy lâu nay, hằn học hét lên rồi lao về phía đó.

Mảnh kính không quá sắc chỉ cứa đi chút da của ông ta, áo ba lỗ bị rạch một mảng lớn, nhưng không khiến ông ta bị thương nặng. Đòn tấn công lần này đã lấy hết sức lực của Châu Thác Hàng, anh ngồi bệt xuống đất.

Cũng may lúc này hàng xóm đã chạy tới, mấy người đàn ông xông lên trước, hợp sức đè bố Châu xuống, không cho ông ta cử động.

Xung quanh vang lên tiếng động huyên náo.

Tiếng kêu gào, chỉ trích, kinh ngạc của mọi người cùng lúc ập tới như cơn sóng thần, nuốt chửng cả lý trí.

Đầu óc Hà Xuyên Châu rối bời, cô chỉ có thể nhìn thấy Châu Thác Hàng ngồi dưới đất, thu trọn mọi sự bất an, hốt hoảng, mơ màng trên mặt anh lại.

Cô ôm lấy tay anh từ phía sau, kéo anh vào chỗ an toàn.

Hai mắt Châu Thác Hàng trống rỗng, hồn bay phách lạc, nhìn chằm chằm bố mình bị người ta ấn xuống đất, ông ta liên tục vùng vẫy, kêu gào. Sau đó một thím hất xô nước vào đầu ông ta, ông ta mới bình tĩnh lại.

Hà Xuyên Châu cúi đầu nhìn anh, không đoán ra được anh đang nghĩ gì, có lẽ là sự rối rắm trên bờ vực sụp đổ. Anh kéo ga giường bên cạnh, cầm máu ở tay mình, chất lỏng đỏ tươi, lạnh ngắt dính vào vải, Châu Thác Hàng như không biết đau, mắt còn không chớp lấy một cái, người chỉ liên tục run lên, dường như là cơn run rẩy bắt nguồn từ nơi sâu nhất trong cơ thể.

Hà Xuyên Châu không biết phải làm sao, quỳ bên cạnh, nắm lấy tay anh.

Chẳng mấy chốc hai người được hàng xóm đưa tới bệnh viện.

Lưng Châu Thác Hàng có rất nhiều mảnh vụn thủy tinh, sau khi xử lý xong, anh ngồi ngây ngốc ở hành lang ngoài phòng cấp cứu.

Anh vẫn không nói gì, nhưng có thể miễn cưỡng có một chút phản ứng, ví dụ như quay đầu nhìn Hà Xuyên Châu.

Hà Xuyên Châu ngồi cạnh anh, cúi đầu nhìn nắm tay vô thức nắm chặt trên đầu gối của anh, cô có thể cảm nhận được rất nhiều điều trong sự im lặng ấy. Cô muốn nói rất nhiều, nhưng lại không thốt nên lời.

Hành lang bệnh viện vừa hẹp lại sâu, nơi không có cửa sổ và ánh đèn vô cùng tăm tối, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, đa số mọi người đều mang theo vẻ mệt mỏi, đau khổ.

Lúc này rất ít người chú ý tới hai thiếu niên mới lớn ngồi bên tường.

Hà Xuyên Châu nghiêng người, xích tới gần anh, cho anh chút hơi ấm yên ổn.

Khoảng mười lăm phút sau, Hà Húc vội vã chạy tới, cuối cùng gương mặt ngây ngốc của Châu Thác Hàng đã có thêm cảm xúc khác, đáng tiếc nó cũng chẳng phải cảm xúc tốt đẹp gì.

Hà Húc chạy tới trước mặt hai người, nhanh chóng quan sát họ một lượt, sau đó nhìn vào vết thương của Châu Thác Hàng.

Dưới cằm, sau cổ, còn cả trán và lưng anh đều bị thương. Mặc dù vết thương không sâu nhưng trông rất ghê rợn.

Châu Thác Hàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Hà Húc, câu đầu tiên anh nói lại là câu giải thích: “Hà Xuyên Châu không sao cả.”

Hà Húc giơ tay lên, Châu Thác Hàng tưởng ông định đánh mình, anh vội lấy tay ôm đầu. nhưng chẳng mấy chốc anh đã bỏ tay xuống, mím môi, nhắm mắt lại.

Húc Húc ngồi xổm, động tác chậm lại, né tránh vết thương anh, ôm anh vào lòng.

Ông ôm rất chặt, lời an ủi lại rất đỗi nhẹ nhàng, mang theo sự may mắn tới tột cùng: “Cháu không sao là tốt rồi, hai đứa làm bố sợ chết đi được.”

Nước mắt Châu Thác Hàng lập tức trào dâng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hà Húc tưởng anh đang sợ, ông nói: “Cháu đừng sợ, không sao rồi. Cháu làm rất tốt.”

Châu Thác Hàng vẫn cố gắng không khóc thành tiếng, sự quật cường cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ trong lời an ủi của Hà Húc, anh dựa vào lòng ông, bật khóc nức nở.

Hà Xuyên Châu nhớ lại ánh mắt anh khi đó, nước mắt che kín mắt anh, từng giọt lấp lánh dưới ánh đèn bệnh viện.

Mọi người đi trên hành lang dần chậm lại, sự chuyển động của thế giới như bị tua chậm.

Vì có sự xuất hiện của Châu Thác Hàng cùng những ký ức hỗn loạn này, trái tim xao động do Giang Chiếu Lâm gây nên của cô đã bình tĩnh lại.

Dường như bắt đầu từ hôm đó, cô càng ỷ lại vào Châu Thác Hàng hơn, cho dù mười mấy năm không gặp, chắn giữa họ là môi trường xa lạ, khác biệt bao năm, cô vẫn cảm thấy anh và mình ở rất gần.

Anh mãi mãi đứng về phía cô, cho dù có phải tay không chiến đấu, anh cũng sẽ chắn trước mặt cô.

Hà Xuyên Châu nhìn vào Châu Thác Hàng, hỏi: “Khi đó anh đang nghĩ gì?”

Châu Thác Hàng nhìn cô chằm chằm, sau đó nhắm mắt lại, hiểu được câu hỏi của cô. Khi tới gần Hà Xuyên Châu, khóe môi anh nở nụ cười ấm áp.

Anh từng có một khoảng thời gian niên thiếu rất bình thường, đó là khi bố mẹ chưa ly hôn.

Bố sẽ mua đồ cho anh, mẹ sẽ quan tâm tới cuộc sống của anh.

Mọi thứ biến mất vô cùng chóng vánh, sự sụp đổ của tình yêu không cần bất kỳ lý do nào. Mẹ dồn sự chú ý lên người đứa con mới, sức lực của bố đã đổ vào hết cuộc sống sa đọa.

Châu Thác Hàng cảm thấy mình quá đen đủi, trời sinh đã định sẵn anh sẽ bị bỏ rơi.

Thế giới của anh như mặt biển trong đêm đen, ánh sáng của những vì sao le lói không thể chiếu sáng tới được, ánh trăng lại không thể tạo ra màu sắc khác trên mặt biển u tối. Chỉ có gió biển lạnh lẽo đang liên tục ập tới cùng cơn sóng dữ, gợn lên những đợt sóng không ai phát giác ra.

Mãi cho tới một ngày gió nhẹ, nắng ấm, một ngày không thể bình thường hơn, bỗng nhiên may mắn to lớn đã tìm tới, thắp sáng mặt biển không ai chú ý đó, còn mang theo những dải màu sặc sỡ, tươi đẹp.

Giọng nói của anh mang theo sự dịu dàng, quyến luyến.

“Nghĩ tới việc trở thành người nhà với em.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full