“Đợi đã, tớ phải cầu cứu anh tớ.” Bây giờ Tưởng Tiểu Mễ rất hoảng, không nghĩ ra được cách nào hay, nhưng vẫn biết đi tìm cứu binh.
Lúc Tưởng Bách Xuyên nhận điện thoại của cô, im lặng một lúc.
“Anh, anh nói chuyện đi.”
“Nói cái gì? Nói em giỏi?”
“… Em biết em sai rồi, anh nghĩ cách giúp em đi.”
“Đổi lại anh là chú Hai, chắc chắn anh sẽ đ á n h em, nếu không em sẽ không nhớ lâu.” Tưởng Bách Xuyên cũng tức giận: “Hôm qua anh đã nói với em như nào? Bảo em trước khi trời tối phải về nhà, em xem như gió thổi ngang tai có đúng không?”
Tưởng Tiểu Mễ giải thích: “Em không có đi dạo lung tung, cũng không đi khách sạn, chỉ là ngồi ở ngoài sảnh truyền dịch của bệnh viện cả đêm, điện thoại xem video nên hết pin, cũng không mang sạc điện thoại.”
Tưởng Bách Xuyên: “Tiểu Mễ, em không thể nào nói dối với anh. Nếu không anh cũng không cứu được em.”
“Anh, đã đến lúc nào rồi chứ, em còn dám nói dối anh sao?”
Im lặng mấy phút, Tưởng Bách Xuyên nói: “Anh không ở Bắc Kinh nên không giúp em được, em đi tìm chú Năm đi, nói hết những nơi đã đi từ hôm qua đến bây giờ cho chú Năm, chú Năm biết phải làm gì, bây giờ chỉ có chú Năm mới có thể giúp em thôi.”
Còn chưa đợi Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ Tưởng Bách Xuyên đã dội một gáo nước lạnh: “Chỉ có thể bảo đảm chân em không bị đ á n h g ã y chứ trận đ á n h này em không trốn nổi đâu, sau này chắc chắn em không được dùng điện thoại nữa, chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
Bây giờ Tưởng Tiểu Mễ không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần không bị đ á n h c h ế t là được.
Bây giờ trong đầu cô rất loạn, đến suy nghĩ cũng không được: “Em chỉ nói với chú Năm đã đi qua những con đường nào là có thể giải quyết vấn đề sao? Chú Năm biết phải làm gì sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nhà chúng ta chỉ có em ngốc, em mau đi tìm chú Năm đi.”
Tưởng Tiểu Mễ lau nước mắt, điện thoại của chú Năm thường xuyên không trong vòng phủ sóng, không biết lần này có may mắn hay không.
Sau mấy giây, điện thoại kết nối.
“Chú Năm, cứu con.”
“Bị đề toán đ è c h ế t rồi à?”
“…” Tưởng Tiểu Mễ lấy đâu ra tâm trạng nói đùa, nghe được giọng chú Năm, cô tủi thân rơi nước mắt: “Chú Năm, con phạm phải lỗi lớn rồi, tám phần là bị bố con đ á n h c h ế t.”
Sau đó lại tường thuật lại mọi chuyện một lần nữa.
Chú Năm nói: “Chú biết từ lâu rồi, chú Tư con trước đó còn lật cả trời lên, tất cả mọi người trong nhà anh ấy không bỏ qua bất cứ ai.” Sau khi im lặng một lúc: “Tưởng Tiểu Mễ con lấy đâu ra gan đó, dám đi cả đêm không về?”
Dừng một lát, lại nói: “Bây giờ người bên công an đại khái đã biết con gái nhà bí thư Tưởng mới mười sáu tuổi cùng một chàng trai đi cả đêm không về, còn về sự thật như nào bọn họ không ai quan tâm, chỉ nhớ con cái được bí thư Tưởng dạy dỗ hóa ra lại như này, mấy ngày nay cứ hễ lúc nào rảnh rỗi bọn họ lại nói chuyện này.”
Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện.
Chú Năm nói tiếp: “Bố con coi trọng mặt mũi nhất, bây giờ bị con giẫm cho n á t b é t rồi, con nói anh ấy có thể tha cho con sao?”
“Chú Năm, con biết con sai rồi.”
“Đừng khóc nữa! Khóc cũng có tác dụng gì đâu! Sao con không đi tìm chú Tư của con?”
“Anh con nói chú Tư bị con làm tức c h ế t, con không dám.”
“Vậy con dám tìm chú?” Chú Năm nhíu mày: “Tưởng Tiểu Mễ à, đời này chắc chắn là chú n ợ con và Tưởng Bách Xuyên, đời này vậy mà phải đi c h ù i đ í t cho hai đứa!”
Tưởng Tiểu Mễ thở phào, nghe giọng điệu tức giận này là biết chú Năm đồng ý rồi, “Con cảm ơn chú Năm, sau này chắc chắn con sẽ nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho chú nữa.”
“Nói nhảm vừa thôi, con với Tưởng Bách Xuyên lúc nào mà chả nói như này, có năm nào hai đưa không tìm mấy chuyện phiền phức cho chú không? Cúp máy đi.” Chú Năm không quên dặn dò: “Đừng có đi lung tung, tìm chỗ nào ấm áp ngồi đi.”
Quý Vân Phi biết tạm thời cô không về, cầm lấy điện thoại tiếp tục sạc cho cô.
Tưởng Tiểu Mễ ngồi xuống sô pha, hai chân đều mềm nhũn.
Quý Vân Phi ngồi xổm xuống cạnh cô, ngẩng đầu lên nhìn cô rất lâu, trong mắt toàn là xin lỗi.
Tưởng Tiểu Mễ an ủi cậu: “Tớ không sao, thật đấy, hồi nhỏ tớ rất nghịch, thường xuyên bị đ á n h.” Cô cũng an ủi mình: “Bố tớ có vội về chí ít cũng phải chiều nay mới đến nơi, đến lúc đó đoán là bố cũng bớt giận phần nào rồi, chắc chắn sẽ không đ á nh tớ.”
Im lặng một lát, Quý Vân Phi nói: “Xin lỗi, tớ không thể bảo vệ cậu.”
Nếu như bây giờ cậu hai mươi sáu tuổi thì tốt biết bao, cậu có tiền, có năng lực bảo vệ cô thật tốt, nhưng bây giờ đến cả chính bản thân cậu cũng là đứa trẻ chưa trưởng thành.
“Tiểu Mễ.”
“Hả.”
“Sau này đi học ở bên này phải học cho tốt.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu thật mạnh.
Sau đó im lặng rất lâu, đến cả không khí cũng im lặng.
Quý Vân Phi đứng dậy, chống tay lên sô pha, từ từ lại gần Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ dường như nhận thức được cậu muốn làm gì, không cử động, thân thể hơi cứng lại, ngón tay co lại.
Quý Vân Phi hôn xuống trán cô, rất rất nhẹ.
Nhẹ đến mức giống như giọt mưa nhỏ rơi xuống, đẹp như một giấc mơ.
Mưa rơi xuống, tỉnh mộng.
“Đi thôi, đưa cậu về nhà.” Quý Vân Phi kéo cô đứng dậy, nhiều đồ ăn vặt như vậy không có cách nào mang đi, lấy mấy viên socola từ trong hành lý ra bỏ vào túi áo cô.
Tưởng Tiểu Mễ nói: “Đợi một lát rồi về, bây giờ bố tớ cũng không có nhà.”
Quý Vân Phi: “Chúng ta đi bộ về nhà cậu.” Thời gian cũng hòm hòm.
Những niềm vui và niềm hạnh phúc nho nhỏ trước đó đều biến mất.
Hai người đi rất gần nhau, nhưng không nắm tay nữa.
Ai cũng có suy nghĩ và lo lắng của riêng mình.
Lúc Quý Vân Phi nghiêng mặt nhìn Tưởng Tiểu Mễ tầm mắt của cô đang nhìn về phía bên kia, không biết đang nghĩ gì.
Cậu lấy điện thoại ra, chụp lén một tấm.
Tưởng Tiểu Mễ không ngờ được lúc bọn họ về đến nhà xe của bố đã ở trong sân.
Tưởng Mộ Bình về trước, tức đến mức cơm trưa cũng không ăn.
Bây giờ đang xem đoạn video giám sát, là chú Năm của Tiểu Mễ cho người gửi tới.
Lúc trước tìm Tiểu Mễ, bên cảnh sát cũng vẫn luôn kiểm tra camera giám sát, có điều khoảng thời gian rất dài, còn chưa đợi bọn họ tìm được video giám sát từ bên bệnh viện của Tiểu Mễ và Quý Vân Phi, kết quả Tiểu Mễ đã tự mình gọi điện.
Người cũng về rồi, bên cảnh sát cũng không bắt buộc phải tiếp tục kiểm tra video giám sát nữa.
Không ngờ được là chú Năm của Tiểu Mễ lại cho người gửi hết video giám sát sau đó cho ông, bao gồm cả video ngồi ở sảnh truyền dịch cũng được gửi cùng.
Điện thoại Tưởng Mộ Bình kêu, là điện thoại của chú Năm, “Tiểu Ngũ.”
Chú Năm không cợt nhả như bình thường, giọng nghiêm túc: “Anh Hai, tư liệu video em gửi cho anh anh thấy rồi chứ?”
“Ừ.” Tưởng Mộ Bình không có nhiều thời gian xem từng giây một, chỉ xem đại khái, ngoại trừ nắm tay ra thì không có hành động nào vượt quá giới hạn.
Chú Năm nói: “Chỗ này đều là em bảo bạn bên công an chuyển cho, trước đó có thể bọn họ tưởng rằng Tiểu Mễ cùng chàng trai kia ở chỗ nào đó qua đêm, chắc chắn là anh bị chọc giận không nhẹ.”
Cho đến bây giờ Tưởng Mộ Bình vẫn tức đến đau tim, ông không ngắt lời chú Năm.
Chú Năm nói tiếp: “Bây giờ người bên công an đều rõ mọi chuyện xảy ra rồi, còn nói hai đứa trẻ này đúng là ngốc, có khách sạn còn không dám cùng nhau về, vậy mà lại ở sảnh truyền dịch của bệnh viện cả đêm.”
Cố ý dừng lại một lúc: “Anh Hai, mặt mũi anh mất em đều tìm lại cho anh hết rồi.”
Tưởng Mộ Bình thở d.ốc nhưng trong lòng vẫn bực tức, “Sau đó thì sao?”
Chú Năm: “Đừng đ á n h Tiểu Mễ.”
“Chú thấy có khả năng không?”
“Con bé còn nhỏ, lần này cũng bị dọa sợ không nhẹ, đừng đ á n h nữa.”
“Nếu như lần này anh không dạy dỗ nó tử tế, lần sau nó còn dám đến khách sạn ở.”
“Không đâu, em bảo đảm Tiểu Mễ sẽ không.”
“Tưởng Tiểu Ngũ, chú lấy cái gì ra bảo đảm!” Tưởng Mộ Bình tức giận, “Ngay cả chính chú còn không quản tốt bản thân mình, còn suốt ngày làm bậy!” Trực tiếp ấn tắt điện thoại.
Chú Năm: “…..” Lần nào anh cũng là người bị tổn thương đó.
Anh cũng biết Tưởng Tiểu Mễ trốn không nổi khỏi trận đòn này, có điều có video giám sát kia, chí ít chứng minh con bé không làm ra chuyện gì quá giới hạn, sẽ không bị đ á n h t à n ph ế.
“Bố ạ.” Giọng Tưởng Tiểu Mễ truyền đến.
Tưởng Mộ Bình ngẩng đầu, ngạc nhiên.
Không người được Quý Vân Phi cũng về cùng, xem ra vẫn còn có khí phách.
“Cháu chào chú, cháu là Quý Vân Phi, bạn của Tưởng Tiểu Mễ.” Quý Vân Phi hơn cúi người, “Cháu xin lỗi, chú, là lỗi của cháu, làm chú lo lắng cho Tiểu Mễ rồi ạ.”
Tưởng Tiểu Mễ nín thở, căng thẳng đến mức trái tim sắp vọt lên tận cổ họng.
Tưởng Mộ Bình ra hiệu cho hai người ngồi xuống, cầm điện thoại gửi hai tin nhắn đi.
Bấy giờ mới liếc mắt nhìn Tưởng Tiểu Mễ, sau đó liền rơi xuống người Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi lập tức đứng dậy: “Chú, nếu như chú muốn phạt hãy phạt cháu, là cháu nhất quyết để Tưởng Tiểu Mễ ở bên ngoài nói chuyện với cháu.”
Tưởng Tiểu Mễ cũng đứng dậy theo, cô không dám nói nhiều, ánh mắt đáng thương.
Tưởng Mộ Bình không nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh nói với Quý Vân Phi: “Cháu à, cháu không cần xin lỗi chú, chú cũng không có lập trường và không có tư cách t r ừ ng ph ạ t cháu, có thể quản cháu là bố mẹ cháu. Chuyện ngày hôm nay, chú cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ, là do chú không quản tốt con gái mình.”
Quý Vân Phi ngây người, không ngờ được sẽ trả lời như vậy.
Cậu cũng không ngốc, vẫn nghe ra được ý trong lời nói của Tưởng Mộ Bình.
Nhưng cậu còn trẻ, đứng trước người khí thế mạnh mẽ như Tưởng Mộ Bình, rõ ràng cậu yếu thế hơn.
Nhất thời cậu không biết phải tiếp lời như thế nào.
Lúc này dì từ phòng bếp đi qua.
Trong lòng Quý Vân Phi lộp bộp, trong tay dì đang cầm một chiếc chày cán bột rất dày.
Tưởng Mộ Bình hất cằm về phía bàn trà: “Đặt xuống đó đi.”
Ông nhìn Tưởng Tiểu Mễ, ánh mắt lạnh lùng, “Có còn nhớ quy định thời gian về nhà bố đưa ra cho con trước đây là gì không?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Nhớ ạ, trong vòng nửa tiếng sau khi tan học bắt buộc phải về đến nhà, cuối tuần cùng bạn ra ngoài chơi phải có người nhà đưa đón, trước 8 giờ tối bắt buộc phải về đến nhà.”
“Vẫn còn nhớ?”
Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu, “Vâng ạ.”
“Những chuyện không thể làm lúc đi học, còn nhớ bao nhiêu?”
“Không được khoe khoang gia đình làm gì với bạn, không được yêu… sớm.” Chữ cuối cùng giọng cô rất nhỏ, nhỏ như muỗi kêu.
Tưởng Mộ Bình gật đầu: “Tốt lắm, đều không quên, xem ra là con biết rõ còn cố phạm phải đúng không?”
“Con…” Tưởng Tiểu Mễ cấu ngón tay, “không có.”
Tưởng Mộ Bình cũng không muốn phí lời với cô: “Lát nữa bố sẽ dạy con, để con biết thế nào gọi là nhớ lâu, để con nhớ rằng hậu quả của việc xem lời dặn của người lớn thành gió thổi bên tai là gì.”
Phòng khách lại có người đi vào, Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn, là tài xế trong nhà.
Tưởng Mộ Bình nói với Quý Vân Phi: “Không giữ cháu lại nữa.” Nói với tài xế: “Đưa đứa nhỏ này về khách sạn, nếu như thằng bé muốn về nhà cậu lại đưa ra sân bay.”
“Vâng, bí thư Tưởng.”
Quý Vân Phi hoảng, cậu biết một khi cậu đi Tưởng Tiểu Mễ sẽ bị đ á n h, chiếc chày cán bột đó là dùng để đ á nh cô.
Nhưng đây là nhà của Tưởng Tiểu Mễ, cậu không thể làm liều không đi.
Hít một hơi thật sâu thở ra, Quý Vân Phi tiến lên hai bước, “Chú, cầu xin chú đừng đ á n h Tiểu Mễ, có được không ạ?”
Cậu nghẹn lời, “Chú, cho dù chú có tin hay không tin, từ nhỏ đến lớn việc gì cháu hứa chắc chắn cháu sẽ làm được. Cháu hứa với chú sau này sẽ không lén đến Bắc Kinh tìm Tiểu Mễ nữa, sẽ không có lần sau, cũng sẽ không chủ động liên lạc với cậu ấy nữa.”
Quý Vân Phi lấy điện thoại ra, xóa mọi phương thức liên lạc của Tưởng Tiểu Mễ, “Chú, sau này cháu sẽ không làm phiền Tiểu Mễ, chú đừng đ á n h cậu ấy, cháu cầu xin chú, bây giờ cháu đi ngay.”
Nói xong, cậu cúi đầu xoay người rời đi cũng không nhìn Tưởng Tiểu Mễ lần cuối.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Quý Vân Phi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Tưởng Mộ Bình giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho bố.”
Tưởng Tiểu Mễ không nỡ lấy điện thoại ra, dừng lại nhìn mấy giây mới đưa cho bố.
Tưởng Mộ Bình trực tiếp ấn tắt, nói với cô: “Bắt đầu từ ngày mai, tài xế đưa đón con đi học, còn có dì nấu ăn cho con đều đổi hết.” Ông hất cằm: “Lên lầu đi.”
Ông còn có công vụ phải xử lý, cùng thư ký rời đi.
Tưởng Tiểu Mễ về phòng mình, nằm sấp lên giường khóc không ra tiếng.