Viện trưởng không phát hiện ra điều gì sai sai trong giọng nói xen lẫn sự say mê của Giang Tự Châu, ông nhìn khuôn mặt tươi cười của Náo Náo rồi thở dài: “Náo Náo quá nhút nhát, thậm chí ông còn không nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nó cười như vậy là lúc nào nữa.”
Đối với một bé trai, việc có một người cha cao lớn cường tráng là điều may mắn, Giang Tự Châu say xưa nhìn hình ảnh Phó Thừa bế Náo Náo, trong lòng cậu hơi đau xót.
Đội cứu hỏa của thị trấn có trang thiết bị hạn chế và việc có thể mượn nó trong hai giờ nghỉ là sự nỗ lực hết mình của người lãnh đạo như Phó Thừa.
Người lái xe của đội cứu hỏa thị trấn nhiệt tình chào Phó Thừa rồi lái xe rời khỏi cô nhi viện.
Mấy người Lưu Dương cũng từ chối lời mời ở lại dùng bữa của viện trưởng, họ cười tạm biệt Giang Tự Châu rồi rời đi.
Viện trưởng vừa cảm kích vừa thấy tiếc, ông nắm lấy tay áo Phó Thừa, bằng bất cứ giá nào cũng không cho anh rời đi.
“Ông yên tâm, cháu sẽ không đi.” Phó Thừa cười đáp lại vị viện trưởng nhiệt tình, anh liếc nhìn Giang Tự Châu: “Cháu và Tự Châu không gặp nhau cả tuần nay rồi.”
Viện trưởng vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy, ở lại mới tốt!”
Buổi sáng Phó Thừa lái xe từ thành phố Thiên Tân tới, anh đỗ xe ở đội cứu hỏa thị trấn, ăn trưa xong, anh đến đội lái xe trở về cô nhi viện, lúc đi vào thì anh đã thay quần áo thường ngày được mang theo bỏ trong xe.
Viện trưởng vừa mới ra khỏi nhà ăn, tình cờ nhìn thấy Phó Thừa, ông nhiệt tình chào hỏi, nghe nói anh đi tìm Giang Tự Châu thì ông mới chợt phát hiện mình chưa sắp xếp đàng hoàng gì cả.
“Trong sân vẫn còn phòng trống, tôi lập tức cho người đi dọn dẹp ngay.” Viện trưởng vội vàng nói: “Thật ra cũng không cần dọn dẹp gì nhiều, ga trải giường và mọi thứ đều sạch sẽ.”
Phó Thừa nghe vậy thì nắm lấy cánh tay viện trưởng, cười từ chối: “Không cần phiền phức như vậy đâu, ngày mai là cháu về rồi, cháu ở chung phòng với Tự Châu là được.”
Viện trưởng không hiểu vấn đề cấp bậc trong đội cứu hỏa, nhưng từ việc Phó Thừa có thể dễ dàng điều động xe cứu hỏa trong thị trấn thì ông liền biết là cấp bậc của anh rất cao, ông cảm thấy mình đã thất lễ: “Vậy thì xấu hổ quá, đội trưởng Phó đã hy sinh thời gian nghỉ của mình để đến đây mà tôi còn không sắp xếp được phòng riêng cho cậu.”
“Ông khách sáo quá rồi, đây đều là ý của Giang Tự Châu cả.” Phó Thừa nói.
Viện trưởng có thể thấy quan hệ của hai người rất thân thiết, mỗi phòng nghỉ của nhân viên trong cô nhi viện đều đặt giường loại 1.5 mét, hai người ngủ chung cũng được nên ông cũng không nài nỉ nữa.
“Đội trưởng Phó đã kết hôn chưa?” Viện trưởng hỏi.
Lúc xuống lầu đến phòng nghỉ của nhân viên, Phó Thừa đưa tay vén tấm rèm cửa nặng trịch cho ông, anh nghiêng người để viện trưởng đi vào trước: “Vẫn chưa ạ.”
Viện trưởng nói: “Vậy là có bạn gái rồi à?”
Phó Thừa không giấu diếm: “Đúng vậy.”
Quả nhiên thanh niên ưu tú đều không còn độc thân, viện trưởng nheo mắt nói: “Hôm qua Tiểu Châu cũng nói nó có bạn gái rồi, khi nhắc đến thì cười đến híp cả mắt, xem ra tình cảm rất tốt.”
Phó Thừa nhướng mày, cười đầy ẩn ý: “Đúng là tình cảm của họ thật sự rất tốt.”
Giang Tự Châu ở tầng một, không giống với những ngôi nhà được lắp đặt hệ thống sưởi ấm ở thành phố Thiên Tân, cô nhi viện là một tòa nhà cũ nên không có gắn các hệ thống sưởi, thay vào đó ở đây sẽ có cảm giác hơi tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo.
Phòng của viện trưởng đối diện với phòng của Giang Tự Châu, hai người dừng lại trước cửa phòng, Phó Thừa dùng ngón tay gõ cửa.
Viện trưởng lấy chìa khóa sáng bạc từ trong túi ra, ông quay đầu nhìn dáng người cao lớn và góc nghiêng khuôn mặt của Phó Thừa.
Lúc Giang Tự Châu mở cửa, viện trưởng vừa lúc hỏi: “Đội trưởng Phó đẹp trai như vậy, bạn gái của cậu nhất định cũng rất xinh đẹp.”
Bên trong cánh cửa gỗ lốm đốm trước mặt, Giang Tự Châu ngạc nhiên nhìn anh, Phó Thừa nhìn người “bạn gái” mà anh coi như bảo vật, anh dịu dàng nói: “Em ấy thật sự rất xinh đẹp.”
Viện trưởng không khỏi lắc đầu bước vào phòng, giới trẻ ngày nay dù có vẻ ngoài trưởng thành và vững vàng đến đâu thì cũng đều có những tâm tư tình cảm riêng.
Giang Tự Châu về phòng từ sớm, cậu đã đun nước đổ đầy túi chườm nóng mà viện trưởng đưa cho mình nên tay cậu rất ấm. Phó Thừa đóng cửa lại, Giang Tự Châu vươn tay nắm lấy tay anh.
Trong trận bão tuyết vừa rồi, hai tay của Phó Thưa đã bị tê cóng đến đỏ rát nứt nẻ, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, vùng hổ khẩu* vẫn còn đau âm ỉ, tuy không nghiêm trọng nhưng sẽ hơi khó chịu, Giang Tự Châu đau lòng nắm lấy tay anh để sưởi ấm.
*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
“Sao anh tới đây mà không nói với em một tiếng?” Cả buổi sáng hai người không có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau, Giang Tự Châu vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc khi thấy Phó Thừa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Có người nói một mình không ngủ được.” Phó Thừa đưa tay ra, vòng qua eo Giang Tự Châu, cúi đầu hôn cậu.
Thật ra trong phòng không hề ấm áp, trên giường cũng lạnh lẽo, may mà có Phó Thừa tới, tất cả sự khó khăn bỗng nhiên bớt đi rất nhiều.
Giang Tự Châu sợ lạnh, sau khi bị thương, cơ thể cậu cũng không còn khỏe như trước đây nữa, cậu vừa thả túi chườm nóng ra một chút thì tay lại bị lạnh. Cậu cuộn tròn lại được Phó Thừa ôm trong lòng, còn đắp thêm hai cái chăn bông, cậu cảm thấy hơi choáng váng, hai bàn tay lạnh lẽo của cậu bắt đầu vô lương tâm đi tìm nguồn nhiệt, đặt luôn lên bụng Phó Thừa.
Phó Thừa không ngủ, một tay anh ôm Giang Tự Châu, tay kia nắm lấy tay Giang Tự Châu bất lực đặt lại vào chỗ túi chườm nóng.
Lần này cậu ngủ rất say, khi Giang Tự Châu mở mắt, sờ vào điện thoại di động ở bên cạnh thì thấy đã ba giờ rưỡi, đồng hồ báo thức cậu đặt đã bị Phó Thừa tắt đi.
Giang Tự Châu nằm xuống duỗi người, dưới chân chạm vào một vật gì đó ấm ấm. Phó Thừa đã thay nước nóng mới vào túi chườm rồi đặt dưới chân cậu.
Phòng nghỉ quay mặt ra sân, khoảng ba giờ chiều, mặt trời lên đỉnh, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào giường, tiếng cười trẻ thơ thỉnh thoảng lại tràn vào phòng, Giang Tự Châu đứng dậy mặc áo khoác vào. Cậu đứng bên cửa sổ nhìn ra sân, Phó Thừa đã thay quần áo thường ngày, anh đang cùng bọn trẻ chơi trò đại bàng bắt gà con.
Giang Tự Châu lười biếng dựa vào cửa sổ phơi nắng và nhìn ra ngoài, chẳng mấy chốc mà mặt trời đã lặn, bầu trời dần tối đi.
Các bạn nhỏ đều không mệt mỏi, trán đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng vì phấn khích, bọn trẻ xếp hàng được cô giáo dẫn đi rửa tay chuẩn bị ăn tối.
Phó Thừa đứng trong sân nói chuyện với viện trưởng vài câu, sau đó anh quay người nhìn về phía phòng nghỉ, khoảng cách giữa hai người không xa, liếc nhìn đã có thể thấy Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu nhìn anh mỉm cười, Phó Thừa đưa tay ra hiệu ý bảo cậu đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Giang Tự Châu ra khỏi tòa nhà, cậu vòng qua sân đi về phía Phó Thừa.
“Buổi tối có muốn ra ngoài đi dạo không?” Phó Thừa hỏi.
Giang Tự Châu suy nghĩ một chút: “Ở khu phố cũ có một quán mì thịt hầm, ăn rất ngon, anh có muốn thử không?”
Không giống như thành phố Thiên Tân, nơi mọi người vẫn đi lại tấp nập trên đường ngay cả vào những ngày tuyết rơi dày, thì tại thị trấn An Phong rất vắng vẻ. Giang Tự Châu ngồi ghế phó lái chỉ đường cho Phó Thừa, chiếc xe cua trái rẽ phải một lúc mới đến đầu một con hẻm.
“Xe không vào được.” Phó Thừa bất lực quay đầu, nhìn Giang Tự Châu: “Còn bao xa nữa?”
Xe của Phó Thừa quá lớn, chỉ có thể đỗ ở bên đường, Giang Tự Châu cúi đầu tháo dây an toàn: “Không xa, đi vài bước nữa là tới rồi.”
Nếu không có Giang Tự Châu chỉ đường, Phó Thừa sẽ không thể biết rằng trong con hẻm trông bình thường này là một con đường mua sắm.
Giang Tự Châu dẫn Phó Thừa đi vào một quán ăn nhỏ, gọi hai phần mì thịt hầm, ở quầy bán có dán câu đối và treo đồ trang trí mừng xuân: “Mấy ngày nữa em phải về thành phố Thiên Tân để đón ông ngoại đi xem lễ hội mùa xuân rồi sẽ đi thăm mẹ và chị.”
“Hôm qua ông nội anh gọi điện, nói viện dưỡng lão sẽ tổ chức một cuộc thi mạt chược vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay. Ông Kha và ông nội anh đều đã đăng ký rồi.” Phó Thừa dừng lại rồi nói tiếp: “Tết Nguyên Đán em sẽ đi cùng với chú đúng không?”
Hai tay Giang Tự Châu cầm tách trà để giữ ấm: “Rất hiếm khi, năm nay ba đi nước ngoài du lịch với mấy người bạn rồi, ba nói đến Tết Nguyên Tiêu mới về.”
Đây là mùa Tết đầu tiên sau khi hai người xác nhận mối quan hệ, không có gì lãng mạn hơn việc đón năm mới cùng người mình yêu, Phó Thừa đưa tay lấy ấm trà, đổ đầy nước nóng vào cốc của Giang Tự Châu, anh im lặng một lúc không nói gì.
Giang Tự Châu cúi đầu uống một ngụm nước nóng, không để ý tới tâm trạng của Phó Thừa, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào chủ quán cho đến khi hai phần mì thịt hầm được bưng lên.
Ăn mì xong thì hai người ra khỏi quán, toàn thân Giang Tự Châu ấm áp hẳn lên, trời tối đen, xung quanh không có ai, Phó Thừa công khai nắm tay Giang Tự Châu.
“Này anh bạn trẻ, có muốn mua pháo hoa không?” Một quán ven đường đốt rất nhiều pháo hoa, Giang Tự Châu bèn dừng lại đi tới xem.
“Tại sao đều là loại dành cho trẻ con?” Giang Tự Châu nhìn những cây pháo hoa ngắn trên quầy hàng.
Chủ quầy hàng cười khúc khích: “Mấy năm gần đây công tác phòng cháy chữa cháy được thực hiện nghiêm ngặt, những loại pháo hoa đó không được phép bán nữa, nhưng tôi nghe nói đêm giao thừa ở quảng trường Thế Kỷ tại Thiên Tân có tổ chức bắn pháo hoa nên chỉ có thể đến đó xem thôi.”
Đã mấy năm rồi Giang Tự Châu không chơi pháo hoa, cậu nhìn những cây pháo hoa màu sắc rực rỡ này thì rất thích thú, cậu thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Phó, em mua pháo hoa có được không?”
Phó Thừa thoải mái bước tới, anh quét mã thanh toán rồi nói với Giang Tự Châu: “Em chọn đi.”
Giang Tự Châu nở nụ cười lấy một nắm giơ lên: “Lấy bao nhiêu đây.”
Chủ quầy hàng rất ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau đi mua pháo hoa, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ai giống thế này cả, sau đó chủ quầy lại ngạc nhiên tiếp khi nhìn thấy hai người đàn ông trưởng thành mua đến 10 cây pháo hoa.
“Bao nhiêu đây đã đủ chưa?” Chủ quầy hàng dở khóc dở cười nói: “Tám tệ*.”
*8 tệ ≈ 28.000 Đồng
Giang Tự Châu cũng không thấy nhiêu đây vẫn còn hơi ít, dù sao bên cạnh cậu cũng có đội trưởng đội cứu hỏa mà, anh đồng ý cho mua thế này đã tốt lắm rồi.
“Đủ rồi.” Giang Tự Châu hăng hái nói: “Cho tôi thêm một cái bật lửa nữa.”
Sắc mặt chủ quầy hàng tắt ngúm.
Trong thị trấn khắp nơi đều có gia đình bắn pháo hoa, sau cô nhi viện có một khoảng không khá rộng rãi, Phó Thừa dừng xe, cùng Giang Tự Châu đi đốt pháo hoa.
Xung quanh tối om, không có đèn đường, ánh sáng từ cửa sổ của một tòa chung cư cách đó không xa cũng không thể chiếu tới đây, Phó Thừa dùng bật lửa đốt một cây, pháo hoa phát ra âm thanh nhẹ nhàng, “vụt” một tiếng chiếu sáng khuôn mặt của Giang Tự Châu.
Dưới ánh sáng rực rỡ khuôn mặt tròn trịa của Giang Tự Châu lại càng thêm xinh đẹp, cảnh tượng Giang Tự Châu cầm pháo hoa trong tay là cảnh tưởng đẹp nhất mà Phó Thừa từng thấy.
“Cảm ơn đội trưởng Phó đã chiều em như vậy.” Giang Tự Châu mỉm cười nói.