Đọc truyện Full

Chương 6

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trời đã tối lúc nào không biết, tôi ngồi một mình trong phòng tối, không bật đèn, châm một điếu thuốc và suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng, tôi quyết định tối nay sẽ trực nốt chuyến xe cuối cùng này, dù người đó là ai, thì đặt chứng minh thư, đôi giày thêu, nhẫn vàng và sợi dây chuyền lên xe buýt xong, khi xe buýt trở lại, tôi sẽ rời đi và nghỉ việc.

Vào buổi tối, Ngụy Đằng Phi ngạc nhiên khi tôi không nghỉ mà tiếp tục làm việc, anh ta đưa cho tôi một điếu thuốc và không ngừng khen ngợi tôi, nhưng tôi phớt lờ anh ta và trực tiếp lên xe buýt.

Hôm nay là thứ sáu, nhưng hành khách lại ít đến lạ lùng, tôi ngồi bên cạnh tài xế không nói một lời, nhìn chú ấy mấy lần, tôi luôn cảm thấy khuôn mặt đen sạm của người đàn ông này hình như phủ đầy những vết lốm đốm xuất hiện trên những xác chết.

Có lẽ chú ấy nhận thấy tâm tình của tôi không ổn, ông vừa xoay vô lăng vừa hỏi: “Sao vậy? Gặp chuyện không vui?”

Tôi lắc đầu nói: “Không sao.”

Tài xế cười nói: “Tên nhóc nhà cậu cố gắng lên, bây giờ tìm đâu ra công việc lương cao như vậy chứ? Một tháng sáu ngàn tệ, bao ăn ở, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe buýt, ban ngày có thể hẹn hò, cũng có thể chơi game tùy thích, cậu không thể tìm thấy một nơi nào khác có đãi ngộ tốt như vậy đâu.”

Trên mặt tôi không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng chợt giật mình, chú ấy nói những lời này là có ý gì, sao tôi cứ có cảm giác như chú ấy biết tôi sắp từ chức? Chẳng lẽ chú ấy để tờ giấy A4 trên bàn của tôi?

Tôi vô thức hỏi: “Thầy, chú đã làm việc ở đây bao lâu rồi?”

“Tôi đã bắt đầu làm việc ở đây từ khi có chiếc xe này.”

Hóa ra ông chú này là tài xế ca đêm đầu tiên, kẻ đã giết một phụ nữ có thai trước đó là vào ca ngày, nhưng tại sao nhân viên soát vé liên tục gặp tai nạn trong khi người lái xe vẫn ổn? Chẳng lẽ do chú ấy không thích tọc mạch, ngày ngày chỉ lo lái xe, đến bến thì lái, về bến thì đi, chưa bao giờ kiểm tra vệ sinh phương tiện nên chú ấy không nhìn thấy những thứ đó?

Trực giác của tôi mách bảo rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Dọc đường không có gì để nói nên đến bến cuối núi Bát Long, chúng tôi xuống xe và vào phòng nghỉ ngồi, buổi tối không có ai khác, chỉ có chúng tôi. Chú ấy vẫn cằn nhằn và không ngừng nói với tôi: “Cậu này, tôi là người ở đây, cậu tin tôi đi, kinh tế dạo này không tốt, công việc có lương cao như vậy thì biết đi đâu mà tìm?”

Lúc đầu tôi giả vờ ậm ừ vài câu, nhưng sau đó tôi nghe cũng chán nên đứng dậy nói: “Thầy, cháu hơi đau bụng, cháu đi vệ sinh đây ạ.”

Tôi hoàn toàn không đi vệ sinh, tôi chỉ đi về phía chuyến xe cuối cùng, tôi thà rằng ngồi trong xe đợi đến giờ khởi hành còn hơn là ngồi với chú ấy, chưa bao giờ tôi cảm thấy ghét chú ấy nhiều như đêm nay.

Trở lại chuyến xe buýt số 44, vừa lên xe, tôi bật đèn trong xe lên, tôi đột nhiên hét lên “A!”, suýt chút nữa tôi đã nhảy xuống xe buýt vì sợ hãi.

Trên ghế của nhân viên soát vé xe buýt, một cô gái trạc hai mươi tuổi ngồi lặng lẽ, tóc dài xõa ngang vai, mày liễu mắt to, mặc một bộ quần áo ôm dáng trông rất xinh xắn.

Tôi hơi tức giận và nói: “Cô đang làm gì ở đây? Cô lên xe từ lúc nào!”

Cô gái cười, cô nói: “Em muốn về nhà bằng xe buýt, vừa lên xe nhưng không thấy ai nên ngồi sau đợi.”

Tôi lên xe từ cửa sau, vừa bật đèn lên bỗng thấy một người có nét mặt chua ngoa… Tôi vỗ về trái tim bé nhỏ đang đập loạn xạ của mình, mợ nó, tôi đột nhiên sợ hãi, vì giữ lại thể diện mà tôi đã ném đi vừa rồi, tôi hỏi cố ấy là ai? Thời gian cứ trôi đi như vậy trong lúc tôi chờ đến giờ xe buýt khởi hành.

Cô gái phá lên cười, và cô ấy nói: “Em là một hồn ma, điều này ổn chứ?”

Thấy tính tình cô gái cũng khá nhí nhảnh, tôi cũng không giận lắm, cười nói: “Được rồi, nhưng bây giờ cô phải đứng dậy, cô thấy cái ghế nào phía dưới vừa mắt thì ngồi xuống dưới đó,cô không thể ngồi cái ghế này được.”

“Tại sao?” Cô gái chớp chớp đôi mắt to long lanh, ngây thơ hỏi.

“Bởi vì đây là chỗ ngồi của tôi!”

Cô gái mỉm cười như cành hoa rung rinh, khiến lòng tôi cũng rất vui, trò chuyện với mỹ nữ thật sảng khoái.

Suy nghĩ thứ hai của tôi là, bỏ mợ rồi!

Ngụy Đằng Phi nói không cho phép người khác ngồi vào ghế của nhân viên soát vé, thật trùng hợp, lúc này tài xế đã quay lại, chú ấy lập tức quay xe lại, lái mấy vòng cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng dần dần hạ xuống.

Trò chuyện với cô gái này trên đường, tôi được biết cô ấy đến từ Học viện Mỹ thuật và vừa thi đậu năm nay, tôi cười và hỏi cô ấy có bạn trai chưa, cô ấy nói có và bạn trai của cô ấy cũng là nhân viên soát vé.

Tôi bật cười, đang định đùa cô ấy xem bạn trai cô ấy có giống tôi không thì xe buýt đến trạm dừng tại trường tiểu học Hàm Hải, và cô bé không có tiền đi xe buýt đang đứng cạnh biển báo dừng.

Bởi vì chuyến xe của tôi đang lái xe theo hướng Kỷ Gia Phần, và nhà ga nơi cô bé ấy đang đứng hướng về núi Bát Long cho nên người lái xe không cần phải dừng lại.

Tôi liếc nhìn cô gái nhỏ qua cửa sổ, cô bé ấy đang nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười của cô bé ấy thật ngọt ngào, và nó khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng tôi không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, tiếp tục trò chuyện với cô gái ở hàng ghế sau của xe buýt.

Cô ấy như có thần giao cách cảm, trước khi tôi hỏi, cô ấy cười một mình và nói: “Trông anh rất giống bạn trai của em.”

Tôi thậm chí còn nghĩ cô ấy là một chuyên gia trong việc tán tỉnh, cô ấy rất giỏi trêu chọc. Giống như bạn lái taxi và có bạn bè anh em đi chung, buổi tối toàn xảy ra chuyện thế này, gái xinh lên xe, sau đó là đủ kiểu tán tỉnh, cuối cùng cô gái bị móc túi, và một đống anh chàng giàu có lao vào cởi áo giúp đỡ và cho cô ấy thấy một người đàn ông có thân hình to lớn và hoàn mỹ là như thế nào.

Trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung, tôi chợt sửng sốt, vươn người nhìn phía trước, cô gái nhỏ không có tiền đi xe buýt đang đứng bên đường nhìn tôi rồi cười tủm tỉm.

Ơ, không phải chứ? Cô gái nhỏ này không phải vừa rồi đứng ở điểm dừng của trường tiểu học Hàm Hải sao?

Tôi liếc nhìn biển báo, phía trên biển báo dừng ghi bốn chữ trường tiểu học Hàm Hải!

Cả người tôi như bị điện giật, tôi nghĩ, tại sao chúng ta lại quay trở lại? Trước đó do tôi quá mải mê trò chuyện với cô gái ngồi hàng ghế sau nên không để ý tài xế lái xe làm gì, chạy tới hỏi: “Thầy, sao chú lại lái xe về?”

Người lái xe cũng tỏ vẻ khó hiểu, vươn đầu nhìn ra và nói: “Tôi đâu có đi nhầm đường đâu.”

Lần này, hai chúng tôi nhìn chằm chằm hai bên đường, sau khi xác định không đi sai đường mới phóng xe đi, cô gái nhỏ mặc váy đỏ lại xuất hiện ở bên đường phía trước, cô ấy vẫn nhìn tôi và mỉm cười.

Trên người tôi nổi lên một tầng da gà, tôi muốn hét lên nhưng lại đột nhiên phát hiện mình không nói được, giống như có một bàn tay to vô hình đang bóp chặt lấy cổ tôi, vẫn có thể hô hấp nhưng lại không thể hét lên.

Quay đầu nhìn hàng ghế sau, mỹ nữ học ở Học viện Nghệ thuật lúc nãy đã biến mất từ lâu, cả người tôi run rẩy suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất, tôi nhớ lúc nãy tài xế vẫn chưa dừng xe, vậy cô ấy ra khỏi xe bằng cách nào?

Tôi kinh hãi, run rẩy nhắc nhở tài xế lái xe nghiêm túc, giờ tôi rốt cuộc cũng biết tại sao Ngụy Đằng Phi lại nói với tôi rằng không ai được ngồi ở ghế của nhân viên soát vé, tôi lại nhìn thấy cô gái nhỏ mặc váy đỏ đứng bên đường, cô bé ấy lại mỉm cười với tôi.

Và biển báo dừng kế bên cô bé vẫn luôn là trường tiểu học Hàm Hải!

Tôi biết một câu chuyện vòng lặp tử thần về một người đàn ông ban đêm đạp xe đưa vợ về quê, khi đi qua đường sắt, anh ta không đi qua hố cầu mà đi đường tắt, chạy thẳng qua đường sắt.

Anh ta dắt chiếc xe đạp, còn vợ anh ta đi theo sau, không ngờ lúc này một đoàn tàu lao tới cán chết hai vợ chồng anh ta.

Do người đàn ông đi phía trước, người phụ nữ đi phía sau nên người đàn ông đó không hề hay biết người phụ nữ đã chết, nhiều người dân sống ở khu vực này cho biết, vào những đêm trăng tối thường có một người đàn ông dắt một chiếc xe đạp đi lại lại trên đường sắt, miệng không ngừng nói: “Vợ à, đi nhanh lên.”

(Câu chuyện này xảy ra ở quê tôi vào năm 1993. Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi ở gần tuyến đường sắt Bắc Kinh-Quảng Châu, bố mẹ tôi lúc đưa tôi đi tắm thường xuyên băng qua đường sắt, nhưng kể từ khi có người bị đụng chết thì không còn ai băng qua đường sắt nữa, còn về câu chuyện vòng lặp tử thần, lúc đầu là do người lớn bịa ra để dọa những đứa trẻ không nghe lời đó, nhưng nghe nói sau đó có người nhìn thấy người đàn ông đó…)

Đúng lúc này, chuyến tàu cuối cùng của số 44 cứ vòng vèo không ngừng tại điểm dừng là trường tiểu học Hàm Hải, một kẻ tin vào thuyết vô thần như tôi lúc này lúc này hoàn toàn lúng túng, tài xế cũng không dám lái về phía trước, bởi vì hai chúng tôi đều nhìn thấy cô bé ấy tươi cười hết lần này đến lần khác.

Nhưng chú ấy không dám dừng lại, bởi ông sợ sau khi dừng lại sẽ xảy ra chuyện gì đó kinh khủng hơn, chúng tôi cứ chạy đi chạy lại, khi sự sợ hãi lên đến cực hạn, thần kinh của chúng tôi dần tê liệt, sau nhiều lần lại đi ngang qua điểm dừng của trường tiểu học Hàm Hải, ngay lúc chúng tôi cảm thấy tuyệt vọng, lần đầu tiên dưới biển báo dừng, cô gái nhỏ mặc váy ở đó đã biến mất, thay vào đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full