Thẫn thờ nhìn chằm chằm sáu mươi bốn ô vuông dày đặc trước mắt, Liêu Sở Sở cau mày lại.
Nơi đây là hộp thư của tòa nhà A khu dân cư Di Hòa. Sự quy hoạch của khu dân cư là tập trung các hòm thư của mỗi hai tòa nhà lại cùng nhau, cho nên chiếc hộp inox khổng lồ kẹp giữa hai tòa nhà dân cư đối diện là hòm thư cho sáu mươi bốn hộ gia đình ở toà A, lầu một và lầu hai.
Chiếc hộp inox cao bằng người được chia gọn gàng thành sáu mươi bốn phần bằng nhau, mỗi ô vuông nhỏ đều có gắn số cửa tương ứng với chủ nhà, hòm thư lạnh lùng và cứng nhắc được thiết kế rất hiện đại, nhưng Liêu Sở Sở lại thấy loại hòm thư kiểu tổ ong này chỉ làm người ta nổi da gà, cùng với cảm giác choáng váng đặc trưng chỉ những người bệnh mắc chứng sợ lỗ mới có.
Tuần trước Liêu Sở Sở mới vừa dọn đến tầng một, tòa nhà A của khu dân cư Di Hòa. Vì chuyện chuyển nhà, gia đình ba người nhà họ Liêu phải bận sắp xếp suốt cả tuần, nên không ai nhớ tới việc phải đi kiểm tra hòm thư. Mãi cho đến khi chiếc va li hành lý cuối cùng được thu dọn xong, mẹ Liêu mới nhớ ra tuần này nhà mình chưa mở hòm thư lần nào.
“Biết đâu đã trữ được một đống tờ rơi quảng cáo rồi đấy. Sở Sở, con xuống lầu kiểm tra hòm thư nhà mình đi, kẻo bỏ lỡ thư quan trọng đấy.”
“Dạ.”
Sau khi đáp lại mẹ, Liêu Sở Sở mặc đồ ngủ, cầm chìa khóa hòm thư lên rồi lê dép chạy lạch bạch xuống lầu.
Vì vậy mới có màn mở đầu kia.
Liêu Sở Sở cầm chìa khóa, nhìn chằm chằm vào số nhà trông như con kiến trên nhãn hòm thư, càng cau mày sâu hơn. Mắt cô vừa cận thị vừa loạn thị, nhưng vì ngại phiền nên ngoại trừ đi học và xem TV thì bình thường cô đều không đeo kính, bởi vậy chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái. Điều này chẳng làm ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường của cô cả, nhưng với loại chữ số nhỏ khắc trên tấm inox này thì…
Liêu Sở Sở nheo mắt, cố sức tìm kiếm số nhà mình trong một đống chữ số.
“804, 804…”
Lẩm bẩm đọc số nhà mình, mắt của Liêu Sở Sở không ngừng di chuyển trên sáu mươi bốn cái ô vuông nhỏ.
“Cái này.”
Một bàn tay to lớn bỗng nhiên vươn ra từ sau lưng cô, lướt qua vai phải của cô, chỉ về phía trên bên phải đằng trước cô. Ngón trỏ thon dài cong lên rồi gõ nhẹ vào một ô vuông nhỏ, phát ra hai tiếng “keng keng” giòn giã, âm thanh kia như đập thẳng vào lòng Liêu Sở Sở, khiến cô không khỏi căng thẳng.
Vừa rồi cô không chú ý đến động tĩnh xung quanh nên hoàn toàn không hề phát hiện có ai đó đang ở phía sau mình. Lúc này tay của đối phương chìa tới từ phía sau, tư thế vi diệu này hơi giống kabedon (*), cho dù cơ thể của hai người không gần nhau lắm nhưng vẫn khiến cô không khỏi cảm thấy hơi bị đè ép.
(*) Kabedon là một từ tiếng Nhật có nghĩa đen là “va vào tường”. Nó thường được dùng để chỉ người đàn ông dồn người phụ nữ vào tường.
May thay người ấy đã nhanh chóng lùi lại. Có vẻ như Liêu Sở Sở vẫn chưa nhận ra anh gõ vào ô vuông nhỏ nào, thì anh đã từ phía sau đi tới bên trái cô, sau đó tay trái vịn xe đạp, tay phải lấy ra một chùm chìa khóa từ túi quần.
Liêu Sở Sở lặng lẽ dùng khóe mắt quan sát chàng trai bên cạnh. Quần thể thao màu xanh, áo sơ mi ngắn tay có cổ màu trắng (*). Cô nhận ra đó là đồng phục trường cấp ba của mình.
(*)Ảnh minh họa: https://img.alicdn.com/imgextra/i1/111888177/g-search1.alicdn.com/img/bao/uploaded/i3/763731459/O1CN…
Vậy người này cũng là học sinh của trường THPT Số 1 Thành Phố ư?
Nghĩ đến tình hữu nghị ngẫu nhiên cùng trường, Liêu Sở Sở khá có thiện cảm với người xa lạ rất có thể là hàng xóm của mình này.
Mặc đồng phục, đẩy xe đạp… Trông có vẻ anh vừa tan học về. Liêu Sở Sở đoán có lẽ người này là đàn anh cùng trường lớn hơn cô một lớp. Hôm nay là Chủ nhật, học sinh vừa vào lớp mười và học sinh lớp mười một như Liêu Sở Sở đều không cần đi học vào ban ngày, chỉ có những học sinh lớp mười hai căng thẳng nhất mới phải bận rộn, mặc dù vẫn còn nửa năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng các thí sinh lớp mười hai trường THPT Số 1 Thành Phố đã bắt đầu bị buộc phải học thêm vào cuối tuần rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liêu Sở Sở mới vừa lên lớp mười một đã âm thầm thắp một ngọn nến trong lòng cho vị đàn anh không biết tên đang chìm sâu trong luyện ngục của kỳ thi tuyển sinh đại học này.
Trong khi cô đang âm thầm cảm khái về sự vất vả của học sinh cuối cấp thì bên cạnh chợt vang lên hai tiếng khoá xe “tách tách” gần như liên tục. Cô biết, người bên cạnh đã mở hòm thư ra, lấy thư xong rồi lại đóng hòm thư lại.
Thế nhưng anh không rời đi.
Chàng trai đứng yên một cách kỳ quái kia khiến Liêu Sở Sở cảm thấy áp lực. Cô không biết tại sao nhưng dường như cô luôn cảm thấy dễ bị hồi hộp trước mặt chàng trai này, mặc dù anh chưa hề làm gì cô. Nhưng cô cứ cảm thấy không được tự nhiên, cực kỳ để tâm, dù chưa nhìn rõ mặt anh nhưng cô vẫn cảm thấy sự hiện diện của người này vô cùng mạnh mẽ với mình.
Thế nên cô không dám quay đầu lại nhìn anh. Từ đầu đến cuối, cô đều chỉ dùng khóe mắt quan sát, thậm chí ánh nhìn của cô chỉ dừng trên quần áo của chàng trai. Có lẽ chàng trai bên cạnh cao hơn Liêu Sở Sở khoảng một cái đầu, vì vậy cô chỉ có thể bình tĩnh quan sát từ cổ trở xuống, nếu muốn nhìn lén mặt anh thì cô buộc phải ngẩng đầu.
Nhưng đầu chuyển động sẽ quá rõ ràng, nên cô không dám trắng trợn nhìn mặt anh, sợ sẽ bất cẩn nhìn vào mắt anh, bị anh phát hiện mình đang âm thầm quan sát anh.
Dù Liêu Sở Sở không có ác ý, nhưng quan sát một người xa lạ một cách không kiêng nể gì là không lịch sự, vì vậy tốt hơn chỉ nên trộm nhìn thôi.
Trong khi Liêu Sở Sở dùng khóe mắt quan sát đối phương, hình như đối phương cũng đang quan sát cô, hơn nữa không phải nhìn bằng khóe mắt. Cho dù không quay đầu, Liêu Sở Sở vẫn có thể cảm nhận rõ ràng người bên cạnh đang nhìn cô.
Đúng vậy, anh đang quang minh chính đại nhìn cô.
Cô khó chịu, đồng thời cũng hơi khó hiểu. Cô tự biết mình không phải người đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn khiến người ta vừa thấy đã không rời mắt nổi. Vóc dáng cô không cao, khuôn mặt trung bình, dáng người bình thường, cùng lắm là cười lên miễn cưỡng cũng coi như dễ thương và hoạt bát. Ở trường, cô cũng không phải cô gái tài năng học giỏi tiếng tăm lừng lẫy gì, chưa chắc học sinh lớp trên sẽ biết đến cô.
Vì vậy Liêu Sở Sở ngờ vực: Một là không phải người đẹp, hai là không quen, sao bạn học này cứ nhìn như vậy mình mãi thế?
Ánh nhìn táo bạo và chăm chú của đối phương khiến Liêu Sở Sở ngày càng không được tự nhiên. Cô cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể yên lặng đếm mười ngón chân của mình.
Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, đôi mắt cô chuyển từ mười ngón chân lên cặp đùi trắng nõn, đến bộ đồ ngủ mèo con nhăn nheo của mình, tiếp đó cô hơi ngước mắt lên, thoáng thấy cái đầu ổ gà rối tung của mình qua sự phản chiếu của hòm thư inox.
Cô nghĩ, cô đã biết vì sao chàng trai bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào cô rồi.
Ở nhà, Liêu Sở Sở luôn ăn mặc tùy tiện. Đặc biệt hôm nay là cuối tuần, cô ở nhà cả ngày không ra ngoài, đầu không chải, mặt chưa rửa, quần áo cũng chưa thay, nên lúc này trông cô rất nhếch nhác. Mẹ Liêu vừa bảo xuống lầu mở hòm thư, vốn dĩ Liêu Sở Sở tưởng rằng chỉ mất một phút thôi, chắc sẽ không gặp được người khác nên cô cũng không màng tắm rửa hay thay đồ, cứ thế đi thẳng xuống lầu.
Nào ngờ thời gian kéo dài hơn dự kiến, mà còn may mắn bị hàng xóm mới vừa tan học thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch này của mình.
Bởi thế, chàng trai này cứ một mực đứng tại chỗ quan sát cô, đơn giản là bị dáng vẻ luộm thuộm khó coi của cô gây sốc rồi nhỉ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liêu Sở Sở cảm thấy hình tượng vốn đã chẳng cao lớn của mình đã vỡ tan thành từng mảnh rồi.
Nghĩ đến mình và người ta vừa là hàng xóm vừa cùng trường, có thể sẽ đụng mặt nhau trong khu dân cư hoặc trường học bất cứ lúc nào, Liêu Sở Sở cảm nhận được ác ý tràn đầy của ý chí vũ trụ. Có lẽ sau này, chàng trai bên cạnh sẽ luôn nhớ lại hình tượng người nhà quê của cô bây giờ mỗi khi gặp được cô. Sau khi so sánh thiệt hơn, Liêu Sở Sở chỉ muốn nói:
Trời ơi, ai đó mau tới đào hố chôn cô đi.
Liêu Sở Sở – cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa – cầm chặt chìa khóa, đầu càng ngày càng thấp. Ngoài việc giả làm cá chết chờ người ta rời đi trước, cô không thể nghĩ ra được cách gì khác để cứu vớt lại hình tượng của mình trước mặt người xa lạ nữa. Cô rất muốn làm như không có chuyện gì lấy thư, sau đó quay gót bỏ đi để lại một bóng lưng thật ngầu cho người ta, nhưng dưới ánh mắt trắng trợn kia, cô lại không dám cử động.
Dẫu sao cô rất để ý việc bị nhìn thấy trong bộ dạng nhếch nhác thế này, ngay cả khi đó chỉ là một người lạ.
Khi cô đang cân nhắc có nên quay đầu và ngẩng lên nhìn chằm chằm lại hay không, bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng cười nhạo. Sau đó ánh nhìn đăm chiêu của đối phương biến mất.
Cô lén nhìn sang bên trái, bên cạnh đã không còn ai. Cửa chống trộm của tòa số hai đóng lại cái cạch, hành lang vang lên tiếng khóa xe “cách cách”, sau đó là tiếng bước chân “loẹt xoẹt” đi lên lầu của chàng trai.
Liêu Sở Sở ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại, cô… bị cười nhạo đúng không?
Được thôi, tuy cô mặc thành như vậy chạy ra ngoài bị cười nhạo cũng không có gì lạ nhưng…
Liêu Sở Sở chán nản mở hòm thư nhà mình ra. Lúc lấy tờ rơi quảng cáo bị chất thành đống qua một tuần ra, cô chợt nhận ra ban nãy mình vẫn chưa cảm ơn chàng trai kia. Suy cho cùng nếu không có anh, liệu không biết kẻ không đeo kính có mắt như mù Liêu Sở Sở này có thể tìm được hòm thư nhà mình không.
Đảo mắt qua số nhà ở hòm thư nơi anh vừa đứng, nhưng cô không đoán ra anh đã mở hòm thư nào. Vừa rồi cô quá căng thẳng, hoàn toàn không thấy được anh vừa mở hòm thư nào.
Liêu Sở Sở lại nhìn về phía cánh cửa chống trộm mà anh đi vào. Hóa ra anh sống ở tòa số hai à, không biết là hộ nào nhỉ? Cô hơi tò mò, nghĩ thầm lần sau gặp lại, cô có nên cảm ơn anh hay không, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến tiếng cười nhạo kia của anh…
Quên đi, sau này nhìn thấy anh thì tốt hơn cứ đi đường vòng, dù sao ấn tượng đầu tiên đã mất mặt như thế rồi, thà để chuyện hôm nay lặng lẽ mờ đi trong ký ức của anh thì hơn.
Trời cao phù hộ cho anh đừng nhớ tới mình.
Kể ra thì, thật là không công bằng. Người ta nhìn rõ mồn một bộ dạng đáng xấu hổ của cô, còn cô lại không thấy được mặt anh bởi vì quá căng thẳng. Lần sau gặp lại, cô chắc chắn phải quan sát thật kỹ xem anh trông ra sao mới được.
Liêu Sở Sở nghĩ thầm, “răng rắc” khóa kỹ hòm thư rồi xoay người đi vào tòa số một.
*:….:**:….:**:….:**:….:**:….:**:….:*
Năm X tháng O ngày △, Chủ nhật. Trời trong.
Hôm nay mình gặp được hàng xóm mới sống ở tòa đối diện lúc mở hòm thư ở dưới lầu, người ấy cho mình cảm giác rất kỳ lạ.
Rõ ràng trước kia mình chưa từng gặp người này, nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy căng thẳng khi hai chúng mình đứng cạnh nhau.
Thậm chí mình còn chưa thấy rõ được mặt của người ta cơ mà, sao lại cảm nhận được sự hiện diện mãnh liệt như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là vì hào quang của người ta mạnh quá chăng?
Không thể hiểu nổi…