Đọc truyện Full

Chương 142: C142: Sự nghiệp kiếm tiền

Diệp Hoan và Hầu Tử vẫn luôn kính trọng thói quen bỏ dở nửa chừng của Trương Tam

Người bình thường đang làm việc gì đó lại bỏ ngang là chuyện bình thường. Nhưng người có thể kiên trì mỗi năm, mỗi tháng, năm ngày ba bữa như Trương Tam thì vô cùng hiếm hoi. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng khiến Diệp Hoan và Hầu Tử cùng kính trọng hắn.

“Chỉ có thể nói rằng, Trương Tam có thể sống từ nhỏ đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi, nếu như sau này lúc nó đã già mà viết ra một quyển hồi ký thì quyển hồi ký này nhất định là một kiệt tác. Bản kiệt tác này không những có thể khích lệ những thế hệ sau mà còn có thể giảm đi một phần lớn tỷ lệ tự sát, ngay cả tên ngốc như Trương Tam còn có thể sống hơn hai mươi năm thì có chuyện gì trên thế giới này mà không thể chịu được?” Diệp Hoan phun khói, chậm rãi nói.

Phòng của Trương Tam vốn đang im lặng lại vang lên tiếng giường bị rung và cả tiếng r/ên rỉ thống khổ của Trương Tam

Hầu Tử nhìn vào gian phòng, liếm môi nói: “Hoan Ca, lời anh nói có hơi độc địa không?”

Diệp Hoan cười tủm tỉm nói: “Cái này sao có thể gọi là độc? Anh đây còn có lời nói độc hơn đấy, cam đoan Trương Tam nghe xong nhất định sẽ nhảy từ trên cửa sổ xuống, tin không? “

“Em đương nhiên tin anh, nhưng anh cũng nên tích đức chút đi.”

Lúc hai người đang nói chuyện, thì Lưu Tử Thành gọi điện thoại tới, nói y đang đợi Diệp Hoan trên quán trà ở lầu một của khách sạn.

Diệp Hoan thở dài, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng.

Lưu Tử Thành rất cố chấp với việc gây dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh.Vì số tiền một trăm triệu còn thiếu kia mà mấy ngày nay y đi khắp nơi kêu gọi đầu tư nhưng hiệu quả lại không lớn.

Không đến Bắc Kinh không biết mình nhỏ bé, Giang Nam đệ nhất công tử nếu đặt ở Bắc Kinh, thật sự không thể tạo ra bao nhiêu sóng gió, mà Lưu Tử Thành lại không muốn ba mình xem thường, cho dù thế nào cũng không đồng ý để bạn bè ở Giang Nam giúp mình, quyết tâm muốn tạo dựng sự nghiệp cho ba mình nhìn thấy.

Lúc Diệp Hoan đến thì Lưu Tử Thành đang ngồi thẫn thờ trên ghế, hút thuốc một cách buồn bã, nhìn qua thấy như là người mắc bệnh nan y.

Diệp Hoan nở nụ cười, đi đến bên cạnh Lưu Tử Thành, vỗ vào vai hắn một cái thật mạnh:”Anh Lưu, anh phấn chấn lên một chút được không? Bộ dạng này của anh thật sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng đó, trông còn buồn thảm hơn cả mấy tên chơi cổ phiếu bị lỗ… “

Lưu Tử Thành giận dữ nói:”Cậu cũng đừng có chọc vào nỗi đau của anh, cậu cũng biết là hiện tại anh phiền thế nào mà? Mn, những tên bạn cũ trước kia quả nhiên không thể tin được, lúc trên bàn rượu thì luôn vỗ ngực thật mạnh nói có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ, giờ đây anh nói cần vay vốn đầu tư thì tất cả đều nhanh chóng chạy trốn, anh coi như là cũng hiểu được tấm lòng của bọn chúng, lòng người luôn dễ thay đổi, như người ta uống nước, nước vào trong miệng rồi mới biết ấm lạnh….”

Advertisement

Diệp Hoan cười nói: “Anh cho là tiền của họ đều là gió thổi tới sao, anh cần bao nhiêu họ cho bấy nhiêu? Thời buổi này đâu có nhiều người ngu, một trăm triệu đâu phải nói cho là cho. “

Lưu Tử Thành thở dài: “Thế phải làm sao bây giờ? Không có tiền hay thiếu tiền đều không thể làm xong chuyện này.”

“Anh có ba mươi triệu, tôi có bảy mươi triệu. Một trăm triệu chẳng lẽ cũng không thể mở được câu lạc bộ này sao?”

Lưu Tử Thành bướng bỉnh lắc đầu: “Không được, dù được nhưng đẳng cấp cũng thấp hơn nhiều so với dự đoán, cái đó gọi là tiền nào của nấy. Câu lạc bộ tư nhân là nơi là nơi gặp mặt của các cậu ấm, nơi có đẳng cấp thấp không thể nào khiến họ chú ý, có lẽ sẽ có người vì mặt mũi của Thẩm gia mà tới, nhưng cũng chỉ được một, hai lần chứ không thể kéo dài.”

Diệp Hoan vô thức gõ nhẹ lên bàn, nói: “Anh Lưu, câu lạc bộ này thật sự có thể kiếm tiền sao?”

Lưu Tử Thành chỉ tay thề thố: “Nhóc con, cậu vẫn cứ không tin tưởng lợi nhuận của CLB. Vậy để anh nói cậu nghe, nếu CLB có những nét đặc sắc riêng, thì hằng năm đều có thể thu được lợi nhuận thừ việc thu phí hội viên. Một CLB cao cấp có thể thu được khoảng hai vạn đô la phí hội viên. Đó là chưa kể tới những lợi nhuận khác như trung tâm tập thể hình, giải trí, vũ hội, tiệc tùng,… nếu như chúng ta làm tốt, có được khoảng một nghìn hội viên, thì không đến một năm đã có thể thu hồi vốn gốc”

Diệp Hoan kinh ngạc mở to hai mắt: “Cái này kiếm được nhiều tiền hơn cả đi cướp ngân hàng.”

“Cướp ngân hàng là gì chứ! Cậu cướp một cái xe chở tiền cùng lắm cũng chỉ có được khoảng hai, ba vạn đồng, còn phải liều mạng nữa, việc mở CLB này sẽ khiến người khác như kẻ điên mà tranh nhau đưa tiền vào túi cậu.”

“…So với việc móc túi trên xe buýt còn kiếm tiền nhanh hơn?”

Advertisement

“…Hai việc này hoàn toàn không thể so sánh với nhau cậu hiểu không?” Lưu Tử Thành đen mặt nói.

Diệp Hoan lẩm bẩm nói: “…Thế chắc phải kêu Trương Tam đến đây để nó nhìn thấy tiền đồ của nó ra sao.”

Lưu Tử Thành ung dung nói: “Đây chỉ là lợi nhuận bên ngoài, lợi nhuận bên trong còn phong phú hơn nhiều.”

“Lợi nhuận bên trong?”

Lưu Tử Thành thâm trầm cười cười, thấp giọng nói: “Người có thể đến câu lạc bộ hoặc là có tiền hoặc là có quyền, họ là người đứng trên đỉnh của xã hội này, có người là con cháu của lãnh đạo lớn, có người là chủ của công ty lớn. Nói thật, sau lưng họ đều là những hậu trường vững chắc và những khả năng khổng lồ, mỗi câu nói của họ, đều sẽ quyết định hướng đi tương lai của hai giới chính trị và kinh doanh. Nếu cậu là chủ của CLB, lại là Thẩm gia công tử, nhất định người khác sẽ giao thiệp với cậu, nhân mạch này, là tài nguyên cậu có thể dùng không hết, đây chính là thực lực lớn nhất mà cậu có thể nắm trong tay, thứ này cho dù là cậu có ngàn vàng cũng khó mà mua được.”

Diệp Hoan không phải kẻ ngu, ngay lập tức liền hiểu được ý của Lưu Tử Thành, vì vậy nheo mắt nhìn y, nói: “Anh từ Giang Nam chạy đến đây, nóng vội mở CLB này, chắc là cũng đã có ấp ủ từ lâu rồi phải không?”

Lưu Tử Thành thản nhiên cười, thành thật thừa nhận nói: “Đúng vậy, câu lạc bộ tư nhân này, tôi đã nghĩ về nó từ mấy năm trước nhưng luôn không có cơ hội thích hợp để thực hiện, vì một nha nội ở Giang Nam như tôi đi vào Bắc Kinh không được tính là cái gì hết, không có người giúp, lại không có bối cảnh, muốn mở CLB ở nơi tàng long ngọa hổ như Bắc Kinh, so với lên trời còn khó hơn, cho tới lúc gặp được cậu, tôi đã biết, cơ hội tới rồi.”

“Cậu tuy cũng không quen biết ai ở Bắc Kinh nhưng sau lưng cậu là Thẩm gia, cậu lại là con trai của Thẩm tổng lý, bao nhiêu năm qua muốn kinh doanh tốt thì phải có hậu trường vững chắc. Tôi hiểu rất rõ, việc buôn bán trong nước chẳng qua là vì mặt mũi, chỉ cần cậu có mặt mũi, thì dù ngồi một chỗ cũng sẽ có người tới kết giao, thân phận quyết định địa vị, thân phận của cậu chính là thứ quan trọng nhất trong CLB của chúng ta.”

Diệp Hoan suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi, ý anh muốn tôi làm bình hoa đúng không? Chuyện gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần đứng trước cửa là tự nhiên sẽ có người đưa tiền đến đúng không?…”

Lưu Tử Thành khinh bỉ nói: “Cậu cũng đừng có tự khen mình, bộ dạng này của cậu, nói cậu là bình hoa chính là đang sỉ nhục cái bình hoa đấy… Cậu cùng lắm cũng chỉ là một cái tẩu thuốc.”

Diệp Hoan đen mặt: “Anh cũng đừng làm tôi mất mặt, tôi mà là tẩu thuốc à? Anh từng thấy cái tẩu thuốc nào trắng trẻo mịn màng như tôi chưa?”

“Được rồi được rồi, cậu muốn nói cậu là bình hoa tôi cũng không cản, dù sao thì cũng có ý nghĩa gần như vậy.”

Diệp Hoan vui vẻ: “Nếu theo lời của anh thì danh tiếng Thẩm gia rất đáng giá đúng không?”

“Vô cùng đáng giá, nếu như so với bình hoa, thì cái danh Thẩm gia này chính là bình hoa cổ làm bằng sứ Thanh Hoa…”

Diệp Hoan hứng khởi nói: “Thế còn tôi?”

Lưu Tử Thành liếc hắn, chậm rãi nói: “Vừa rồi không phải nói rồi sao? Là tẩu thuốc.”

Diệp Hoan: “…”

Lưu Tử Thành dù thế nào cũng coi như là một thành viên của giới nha nội, lời của y có thể tin tưởng được. Danh tiếng Thẩm gia ở Bắc Kinh lại có tác dụng lớn vậy thật sự khiến Diệp Hoan bất ngờ.

Nếu vậy thì CLB này sẽ coi cái danh hiệu Thẩm gia như trấn điếm chi bảo rồi, mà Thẩm gia lại là gia tộc có quyền lực chính trị lớn trong nước, nếu như quyền lực là thứ tài sản thuộc sở hữu của quốc gia, vậy việc này có được xem là hành vi phá hoại tài sản quốc gia không?

Chuyện này thật sự quá phức tạp, Diệp Hoan nghĩ mãi mà cũng không hiểu rõ, nên hắn cũng lười nghĩ tiếp.

“Nói vậy thì mặt mũi của tôi ở Bắc Kinh cũng không nhỏ phải không?”

Lưu Tử Thành nói: “Đương nhiên không nhỏ! So với cái cối xay còn lớn hơn.”

Diệp Hoan không kìm lòng được mà xoa xoa mặt mình, mê mẩn nói: “Thì ra gương mặt này của tôi quan trọng như vậy, thế thì sau này tôi phải mua chút phấn, chăm sóc khuôn mặt này thật tốt”

Lưu Tử Thành: “…”

Y phát hiện không thể nào có cùng tư duy với tên này được, đầu óc hắn luôn không suy nghĩ theo lối thông thường

Diệp Hoan trầm tư, lẩm bẩm nói: “Anh nói xem, nếu như tôi đứng trước cửa tiếp khách, không làm việc gì cả, chỉ cần cười thôi thì giá cả tính thế nào? Gương mặt quý giá như thế nở nụ cười thì phải được trả tiền lương chứ?”

Lưu Tử Thành: “…”

“Mỉm cười năm mươi đồng, cười to một trăm đồng, cười ngây ngô hai lăm đồng…. Tôi mỗi ngày chỉ cần cười thôi chắc cũng có thể được hơn ba mươi ngàn, không làm gì mà đã có nhiêu đó tiền rồi…”

Lưu Tử Thành lạnh lùng nói: “Cậu sao lại có tính cách như kỹ nữ thế kia? Nếu cậu không cảm thấy việc rao bán tiếng cười rất mất mặt thì sau khi CLB khai trương tôi sẽ để cậu đi tiếp khách.”

Diệp Hoan cười ha ha, sau đó liên tục vỗ vai y, nói: “Tôi chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, nếu như muốn tôi bán tiếng cười, giá tiền đâu thể nào rẻ như vậy? Ít nhất cũng phải hơn một ngàn.”

Lưu Tử Thành thở dài: “…”

Thẩm gia sao lại có một tên quái dị thế này chứ?

“Việc thiếu một trăm triệu kia anh đừng quá nóng vội, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Diệp Hoan trở nên nghiêm túc, trong lòng cũng dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Đương nhiên, việc khiến ý chí chiến đấu của hắn dâng lên chính là lợi nhuận kiếm được so với việc cướp ngân hàng còn nhanh hơn. Lưu Tử Thành trước kia đã từng nói với Diệp Hoan về chuyện này nhưng không rõ ràng nên Diệp Hoan cũng không để trong lòng, giờ đây sau khi hắn biết được lợi nhuận khổng lồ từ CLB nên đã động tâm.

Từ lúc nhận lại cha mẹ đến giờ, Diệp Hoan vẫn chưa làm được việc gì ra trò, việc xây dựng viện phúc lợi có thể miễn cưỡng tính là một việc, nhưng nó lại mang tính chất phi lợi nhuận, những thứ có thể mang đến tiền lời hắn còn chưa làm được việc gì.

Thẩm Đốc Lễ nói đúng, một người đàn ông ít nhất phải có chút bản lĩnh, không nhất định là phải đứng trên thiên hạ, nhưng nhất định phải có khả năng nuôi gia đình, đường đường là đàn ông đã trưởng thành, chẳng lẽ cả đời đều phải để mẹ nuôi? Lưu Tử Thành nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong mắt Diệp Hoan, y khẽ nở nụ cười, y biết Diệp Hoan lúc này muốn làm thật rồi.

Lưu Tử Thành vươn tay ra, nắm chặt tay Diệp Hoan.

“Diệp Hoan, đây là lần thứ hai chúng ta hợp tác đúng không?”

Diệp Hoan cười nói: “Con người anh coi như đáng tin, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Lần thứ nhất hai người hợp tác đã kéo Dương Tố xuống ngựa, lần thứ hai này sẽ tạo ra chuyện gì đây?

Chỉ có có trời mới biết.

“Một trăm triệu cuối cùng có thể làm được việc gì?”

Trong phòng tổng thống yên tĩnh của khách sạn, Diệp Hoan và Chu Mị đang nói chuyện.

Hôm nay Chu Mị mặc một bộ váy màu đỏ, đôi chân dài miên man dưới đôi tất đen, không biết là cố tình hay vô ý mà cứ lúc ẩn lúc hiện, làm mắt Diệp Hoan như sắp rớt ra ngoài.

“Một trăm triệu?” Chu Mị nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo vài phần quyến rũ, đôi mắt đẹp như cành liễu xanh vào mùa xuân, yếu ớt nhưng động lòng người.

“Một trăm triệu có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng còn phải xem là để làm chuyện gì, một trăm triệu đối với gia đình bình thường mà nói thì có thể giúp họ có cơm ăn áo mặc tới mấy đời, nhưng đối với tầng lớp thượng lưu mà nói thì nó cũng chỉ đủ cho họ đánh mấy ván bài mà thôi” Diệp Hoan gật đầu rồi suy nghĩ.

“Trước kia, tôi không có tiền đóng tiền nhà, nếu có được một trăm triệu, đại khái đủ để tôi trả…” Diệp Hoan trợn mắt, bắt đầu bấm tay tính toán.

Chu Mị nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Hoan nên cười khúc khích, nói: “Anh đừng có làm ra bộ dạng quái dị này nữa, một trăm triệu đủ để anh trả 16000 năm tiền nhà đấy.”

“Hơn 10000 năm…Tôi đây sống tới lúc nào mới đủ đây, nếu như đem đi mua thuốc lá Cát Trắng bao mềm chắc khoảng…”

Chu Mị không cần suy nghĩ mà nói tiếp: “Đủ cho anh mua hai mươi triệu bao đấy.”

Chu Mị im lặng một lát rồi nhíu đôi mi thanh tú lại, nói:”Anh đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

Diệp Hoan xấu hổ vuốt mũi, sau đó xoa xoa tay, cười khan: “Chu Mị, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tôi đối xử với cô có tốt không?”

“Coi như cũng tốt, vừa đủ tiêu chuẩn.”

“Cô đi theo mẹ tôi cũng không ít năm rồi phải không? Chắc cô cũng có không ít tiền riêng nhỉ…”

Chu Mị thở dài nói: “Diệp Hoan, cho dù anh muốn mở miệng vay tiền, ít nhất cũng phải nói uyển chuyển một chút chứ, đừng như bọn bắt cóc đòi tiền chuộc thế, anh phải biết rằng trên thế giới này có hai thứ mà mỗi người phụ nữ sẽ không nói ra dù cho có bị giế/t chết, cái thứ nhất là tuổi tác, cái thứ hai là tiền riêng.”

“Không chắc đâu, những người có bộ ng/ực nhỏ sẽ có bí mật thứ ba, là số đo vòng một…”

Chu Mị: “…”

Diệp Hoan ngại ngùng cười, lặng lẽ nói: “Dạo gần đây tôi có chút khó khăn, muốn vay tiền của cô…”

Chu Mị cau mày nói: “Em nhớ lần trước phu nhân đã đưa cho anh rất nhiều tiền mà, dùng hết rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi là con nhà giàu mà, đương nhiên phải tiêu tiền như nước, vài ngày trước đã cùng vài vị tổng giám đốc đánh bài, thua hết tiền rồi…” Diệp Hoan mặt không đỏ mắt không chớp nói dối.

Chu Mị cắn m/ôi dưới, oán giận đá Diệp Hoan một cái, nói: “Nói dối, cho anh nói dối này! Anh rốt cục có thể nói ra mấy lời thật lòng không? Còn đánh bài thua hết tiền, rất giỏi đấy.”

Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ nói: “Dù sao tôi đang cần dùng tiền gấp, cô lại có nhiều tiền, chi bằng cho tôi mượn một trăm triệu đi, nửa năm sau tôi sẽ trả tiền lại cho cô.”

Chu Mị liếc hắn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn phun ra ba chữ: “Em không có.”

Chu Mị sau khi nói xong thì đứng dậy đi nơi khác, để lại cho Diệp Hoan một bóng dáng thướt tha mê người.

Diệp Hoan thở dài.

Phụ nữ, cho dù có tiền hay không, nếu tìm họ vay tiền tương đương với việc chiếm đoạt thân thể họ, người này so với người kia càng keo kiệt hơn, nhỏ là lọ dấm trong bếp, lớn là một trăm triệu tiền mặt… Cô không muốn cho tôi mượn tiền, thì tôi phải ép buộc cô thôi, để cô ngoan ngoãn giao tiền ra, hơn nữa cô còn có khả năng bị tôi tiền dâm hậu sát, đâu được lợi lộc gì, nếu ban đầu cho tôi mượn tiền luôn có phải tốt hơn không…

Đúng là tầm nhìn thiển cận!


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full