Đọc truyện Full

Chương 173: C173: Điên cuồng 2

Trong căn phòng phía Bắc.

Cả căn phòng tràn ngập mùi xăng, dù điên cuồng nhưng Diệp Hoan cũng chưa đánh mất toàn bộ lý trí, ít nhất quá trình giết người rất tỉnh táo, hắn trước tiên đem cửa phòng khóa trái, sau đó đem xăng từ cửa ra vào bắt đầu nghiêng rơi vãi, rải quanh phòng đi một vòng, giá sách, sách vở, án thư, bệ cửa sổ, ghế, tất cả đồ vật có thể đốt đều được tưới xăng cẩn thận lên, tưới xăng lên tất cả đồ đạc tới chiếc thùng trống không thì cả phòng cũng ướt sũng toàn xăng.

Thẩm Đốc Nghĩa ngơ ngác đứng ở giữa phòng, nhìn động tác của Diệp Hoan, lại không biết nên phản ứng như thế nào, mồ hôi lạnh từng giọt một giọt chảy xuống, một thứ gọi là sợ hãi dần dần gặm nhấm ý chí vốn kiên cường kia.

Cái chết, lại gần hắn như thế.

Thẩm Đốc Nghĩa không phải không muốn chạy, cũng không phải không muốn lớn tiếng kêu cứu mà là hắn không dám.

Cửa đã bị khóa trái, cho dù từ bên trong chạy ra hay từ bên ngoài xông vào, quá trình mở cửa này ít nhất cũng cần tới vài giây đồng hồ, vài giây đồng hồ đủ Diệp Hoan đem phòng đốt cháy.

Cố hết sức chịu đựng sợ hãi, Thẩm Đốc Nghĩa lấy chút tôn nghiêm cuối cùng, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm khác, chỉ là sợ hãi lừa người khác nhưng không thể lừa chính mình, chính hắn cũng cảm thấy mình “bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối”, có cảm giác chột dạ.

“Diệp Hoan, ngươi phải tỉnh táo! Ngươi đây là đang gặp rắc rối, đang phạm tội! Hiểu không?” Thẩm Đốc Nghĩa nghiêm nghị hét lớn: “Ta từng tuổi này, sẽ sợ loại trò hề nhỏ nhoi của người uy hiếp sao? Diệp Hoan, ngươi quá coi thường ta!”

Diệp Hoan không để ý đến hắn, căn phòng lộn xộn sau khi tẩm đầy xăng, đem chiếc thùng ném ra chỗ khác, ngồi lên trên bàn làm việc của Thẩm Đốc Nghĩa, lấy điếu thuốc trắng trong túi ra ngậm lên miệng, khuôn mặt Thẩm Đốc Nghĩa biến đổi:”Mày vậy mà dám hút thuốc, khốn kiếp, mày đùa à?”.

Tạch!

Ánh lửa xanh từ chiếc bật lửa đốt lên đầu điếu thuốc lá.

Thẩm Đốc Nghĩa vô ý thức đưa hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, vẻ mặt tuyệt vọng kêu thảm một tiếng “A…”.

Yên tĩnh đến đáng sợ..

Trong phòng tràn ngập mùi xăng, lửa cũng không bùng lên như trong suy nghĩ, Thẩm Đốc Nghĩa cả nguwoif run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt tiều tụy của hắn bắt gặp nụ cười mỉa mai cùng ánh mắt lạnh băng của Diệp Hoan.

“Có phải rất bất ngờ là không cháy?”Diệp Hoan thu lại tiếng cười điên cuồng kia, trong ánh mắt màu đỏ bừng lại rõ ràng nói cho Thẩm Đốc Nghĩa, hắn đang ở trạng thái điên cuồng, loại điên cuồng mà tỉnh táo này so cười lớn ha hả đáng sợ hơn, so với lúc trước, hiện tại mạng sống của hắn mới chính thức rèm mỏng cheo chuông.

Bởi vì Thẩm Đốc Nghĩa từ trong con mắt đỏ ngàu của Diệp Hoan thấy được sát cơ, đó chính xác là ánh mắt muốn giết người.

Bên trong căn phòng nhỏ, sát cơ lan tràn, hết sức căng thẳng!

Ranh giới sống và chết ngay trước mắt, ai có thể giữ được vẻ bình tĩnh thong dong đây?

Ít nhất Thẩm Đốc Nghĩa làm không được, hắn mới hơn năm mươi tuổi, tiền đồ của hắn còn rất rộng mở, tương lai còn có năng lực nắm giữ quyền lực càng lớn, cho dù như thế nào, hắn cũng không thể chết ở chỗ này.

“Diệp Hoan, mày tỉnh táo lại một chut, chúng ta từ từ nói chuyện, như thế nào?” Thẩm Đốc Nghĩa ý đồ trấn an tâm tình của hắn.

Advertisement

Diệp Hoan giống như không nghe thấy lời hắn nói, vừa hít khói vừa giải thích: “Đốt tàn thuốc bình thường không làm xăng cháy, tại sao vậy chứ? Nói thật, ta trước kia cũng không biết, may mắn hôm này, ta học một bài học, rốt cục đối với hiện tượng vật lý này có thêm vài phần hiểu rõ “

“Diệp Hoan… Chúng ta có thể nói chuyện hay không?”

“Bởi vì tàn thuốc nóng là 200 độ C đến 300 độ C, mà muốn làm xăng cháy phải là 400 độ C.

Hơn nữa, ngoài xăng ra còn có không khí hỗn hợp, nhiệt độ xung quanh, độ ẩm, hướng gió, …trừ khi là trường hợp đặc việc, còn bình thường thì tàn thuốc không làm cháy xăng.” Diệp Hoan ngồi ở trên bàn làm việc, như một ông lão nhiều tuổi đối với Thẩm Đốc Nghĩa chậm rãi nói.

“Ví dụ như ta hiện tại đều muốn cái mạng già của ngươi, rất rõ ràng, tàn thuốc không có tác dụng, không tin ngươi nhìn xem.”

Trong lúc Thẩm Đốc Nghĩa kinh hãi, Diệp Hoan cong ngón giữa lên, tiêu sái cầm trong tay đốt tàn thuốc nhẹ nhàng bắn ra…

Tàn thuốc ở giữa không văng ra… qua một vòng màu hồng, nhẹ nhàng rơi vào sũng nước xăng trên giá sách, lúc này, Thẩm Đốc Nghĩa toàn thân run lên, cuối cùng không chịu nổi áp lực tâm lý lớn như thế này, cả người bất lực ngồi trên mặt đất, miệng há to thở hổn hển.

Quả đúng như lời Diệp Hoan, tàn thuốc không có làm cháy xăng.

Thẩm Đốc Nghĩa còn không kịp nghĩ may mắn, Diệp Hoan lại cười gian xảo nói: “Đúng là đến già vẫn phải học, xem ra đọc sách thật sự rất quan trọng, vừa rồi thí nghiệm kia chứng minh, tàn thuốc quả nhiên không làm cháy được xăng, cho nên không có xảy ra hoả hoạn, chúng ta tiếp tục thí nghiệm…”

Tạch~ một tiếng, ngọn lửa màu xanh từ chiếc bật lửa run rẩy, lắc lư trong không khí đầy xăng.

“Tàn thuốc không đốt xăng, như vậy lửa có thể hay đốt hay không? Chúng ta cùng nhìn xem. “

Thẩm Đốc Nghĩa rốt cục đã hoàn toàn suy sụp.

“Diệp Hoan, dừng tay! Ta cho ngươi biết tin tức của Nam Kiều Mộc! Mau dừng tay, thật sự sẽ chết người đấy!” Thẩm Đốc Nghĩa âm điệu bắt đầu trở nên lanh lảnh rồi.

Advertisement

Diệp Hoan trong trạng thái điên cuồng vì những lời này của Thẩm Đốc Nghĩa đã trở nên hòa hoãn hơn, con mắt đỏ ngàu kia đã rực lên ngon lửa hy vọng.

Đóng cái bật lửa lại, người Diệp Hoan có chút nghiêng về phía trước, nhìn qua hắn lạnh lùng nói: “Thẩm Đốc Nghĩa, hi vọng ngươi tốt nhất có thể nói thật, bằng không thì ta đời này sẽ lấy việc giết ngươi làm mục tiêu duy nhất, chúng ta không chết không thôi.”

Thẩm Đốc Nghĩa rùng mình một cái, vẻ sợ hãi trên mắt chưa từng giảm đi, hắn biết rõ, Diệp Hoan những lời này không phải uy hiếp, hắn nói được làm được.

Cô gái Nam Kiều Mộc kia, đúng là nghịch lân của hắn.

Sai rồi, thực sự sai rồi, bước này đi đúng là không ổn!

Thẩm Đốc Nghĩa cười khổ, thanh âm khô khốc nói: “Diệp Hoan, ta cũng là vì tốt cho Thẩm gia, vì tốt cho ngươi…”

Diệp Hoan không nói lời nào, thần sắc cũng rất không kiên nhẫn, thong thả vuốt chiếc bật lửa trng tay.

Thẩm Đốc Nghĩa cắn răng, rốt cục nói ra tình hình thực tế.

“Nam Kiều Mộc là ta phái người dùng máy bay tư nhân đưa đi, đi tới Luân Đôn, nước Anh. “

Diệp Hoan hung hăng đứng lên, nắm chặt vạt áo của hắn nói: “Cô ấy ở Luân Đôn? Địa chỉ cụ thể đâu?”

Thẩm Đốc Nghĩa cười khổ nói: “Ta còn chưa nói hết, máy bay xác thực đi tới Luân Đôn, là yêu cầu của cô ta, cô ta nói muốn ở Luân Đôn đi vào thị trấn Cambridge, ở Cambridge đại học ra sức học hành thạc sĩ tâm lý học, ta đáp ứng yêu cầu của cô ta, chỉ cần không ở trong nước, cô ta có thể đi bất kỳ địa phương nào, ai biết… sau khi đến Luân Đôn, Nam Kiều Mộc thừa dịp giám thị người của nàng không cẩn thận, tại Luân Đôn phố xá sầm uất trong đã mất đi tung tích, ta dùng tất cả quan hệ, lại chỉ thăm dò được Nam Kiều Mộc đã rời khỏi nước Anh…”

“Cô ấy đi đâu?”

Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu nói: “Không rõ, ta thật sự không rõ, chuyện này có chút kỳ lạ, ta chưa bao giờ biết rõ Nam Kiều Mộc lại có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, ta thậm chí dùng tư cách bộ ngoại giao ở nước Anh, đợi đến lúc cục quản lý dân cư nước Anh trả lời, hơn nữa câu trả lời của bọn hắn căn bản không có chút hữu ích nào, bọn hắn nói cho đại sứ quán, Nam Kiều Mộc hành tung đã bị xếp vào Anh quốc quốc gia cơ mật, đại sứ quán hướng Anh quốc chính phủ đưa ra kháng nghị, đối phương lại nói cho chúng ta biết, Nam Kiều Mộc đã ở hôm qua đã lấy được Anh quốc quốc tịch, theo như quốc gia của ta pháp luật, nếu như công dân gia nhập ngoại quốc quốc tịch, tức tỏ vẻ cùng một thời gian đánh mất trong nước quốc tịch, cho nên đại sứ quán không có quyền lực đưa ra kháng nghị, chính phủ nước Anh có trách nhiệm bảo hộ bổn quốc công dân…”

Thẩm Đốc Nghĩa nhìn xem Diệp Hoan, thấp giọng nói: “Hiện tại ta cũng không biết Nam Kiều Mộc đi đâu vậy, chỉ biết là cô ta một ngày sau khi biến mất liền rời khỏi nước Anh…”

Diệp Hoan mặt sắc trong chốc lát biến thành xám xịt.

“Nói như vậy… Cô ấy thật sự không rõ tung tích?”Thẩm Đốc Nghĩa cúi đầu thở dài.

Hai người trong sương phòng trong trầm mặc, Thẩm Đốc Nghĩa khẩn trương chằm chằm vào Diệp Hoan trong tay cái bật lửa, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, ý nghĩ sợ hãi chưa từng có tràn toàn thân.

Con mắt Diệp Hoan chớp một cái rồi nhìn chằm chằm vào Thẩm Đốc Nghĩa, trong mắt một mảnh trống rỗng, không có chút tức giận lại giống như người chết, khó qua trong trầm mặc, trống rỗng ánh mắt dần dần dấy lên hai ngọn lửa, ngọn lửa càng ngày càng lớn, cho đến hai mắt đỏ bừng, thần sắc cũng trở nên cực độ bắt đầu vặn vẹo, vừa mới thu liễm điên cuồng thái độ lại dần dần ngẩng đầu.

“Thẩm Đốc Nghĩa, tôi đã mất cô ấy, ông có biết không?” Diệp Hoan cười ha ha, tiếng cười chói tai như cú vọ.

“Ông hại tôi đã mất đi người yêu, tôi vĩnh viễn mất đi cô ấy. “

“Thẩm Đốc Nghĩa, làm chuyện ác là muốn gặp báo ứng đấy, ông phải chịu trách nhiệm về việc này, trời nếu như không báo, ta sẽ báo.”

Thẩm Đốc Nghĩa mặt sắc cũng trở nên trắng bệch một mảnh, hắn cảm thấy bước chân tử thần dần dần tới gần, không khí chung quanh phảng phất mỏng manh đứng lên, một cái tay vô hình giữ lại cổ họng của hắn, tư tưởng đã trống rỗng…,

…,…,…,…,…,…,…,…,…,…,…,…,…,…,…

Đêm khuya.

Thẩm Đốc Lễ trong thư phòng vẫn sáng đèn.

Làm người lãnh đạo quốc gia, hắn thời gian nghỉ ngơi quá ít, mỗi ngày cơ bản chỉ có thể ngủ bốn năm canh giờ, còn lại thời gian chính là không ngừng công tác, phê chỉ thị văn bản tài liệu, họp, hội kiến ngoại tân hắn bận quá rồi, không có thời gian cho việc khác, vì quốc gia này vững vàng mà phải trả giá bằng thời gian cùng sức sống của mình.

Trong thư phòng điện thoại bỗng nhiên vang lên, phá vỡ trong phòng yên tĩnh.

Thẩm Đốc Lễ khẽ nhíu mày, lúc này có điện thoại gọi tới, bình thường sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.

Nhẹ khẽ thở dài, Thẩm Đốc Lễ cầm điện thoại, nói: “Ta là Thẩm Đốc Lễ.”

“Thẩm tổng lý, ngài khỏe chứ, ta là Chu Mị, quấy rầy ngài.”

Thẩm Đốc Lễ ngữ khí lập tức hòa hoãn xuống, cười nói: “Nguyên lai là Chu Mị nha, muộn như vậy có chuyện gì sao?”

Chu Mị thanh âm có chút lo lắng: “Thẩm tổng lý, Diệp Hoan có phải hay không trở về khu nhà cũ?”

Thẩm Đốc Lễ ngẩn người: “Ta không rõ ràng lắm, Diệp Hoan làm sao vậy?”

Chu Mị vội la lên: “Thẩm tổng lý, ngài hay là đi hỏi một chút a, Kiều Mộc ly khai Diệp Hoan công việc, Diệp Hoan đã tra ra là chú ba gây nên, đêm nay hắn âm thầm kêu xe, đi trạm xăng dầu bỏ thêm một thùng xăng, sau đó không biết tung tích, ta lo lắng…”

Thẩm Đốc Lễ trong nội tâm trầm xuống: “Ngươi lo lắng hắn ý định tìm lão Tam?”

Chu Mị khẽ thở dài: “Thẩm tổng lý, ngài hay là trước hỏi một chút a, dùng Diệp Hoan tính tử ta sợ hắn thật sự sẽ giết Thẩm Tam thúc, Kiều Mộc đi lần này, Diệp Hoan cả người đều trở nên có chút điên cuồng rồi.”

Thẩm Đốc Lễ toàn thân run rẩy thoáng một phát, lúc này liền cúp điện thoại, hướng bên ngoài thư phòng văn phòng thư ký riêng Lưu tư thành cất giọng nói: “Tư thành, nhanh, kêu lên mấy người, chúng ta đi tới gian phòng phía bắc nhìn xem, nhanh!”

Cùng một thời gian, khu nhà cũ Trúc viên bên trong thẩm sùng Vũ lão gia tử cũng bị cảnh vệ đánh thức.

“Cái gì? Diệp Hoan tiến vào bắc sương phòng về sau, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết? Là lão Tam thanh âm sao?” Thẩm Sùng Vũ cũng ngủ không được.

Cảnh vệ thấp giọng nói: Vâng, không biết bọn hắn ở bên trong nói gì đó, thẩm bộ trưởng thanh âm dường như rất thống khổ, bởi vì hai vị đều là người Thẩm gia, chúng ta không tiện xâm nhập, vì vậy đặc biệt hướng thủ trưởng báo cáo, mời thủ trưởng chỉ thị!”

Thẩm Sùng Vũ nghĩ nghĩ, đần độn thở dài: “Đúng là vẫn còn dẫn xuất tai họa, việc này sai rồi, không nên, không nên nha…”

Một bên thở dài, Thẩm Sùng Vũ một bên không mặc y phục, lạnh lùng nói: “Đi, kêu lên mấy người, đi gian phòng phía bắc.”

Cùng lúc này, Thẩm gia lão Tứ, cũng vừa mới từ quân khu về nhà nghỉ ngơi lão Ngũ thẩm đang nghỉ ngơi, cũng đều bị cảnh vệ đánh thức, trong màn đêm, bóng dáng vài nhóm người vội vàng chạy tới bắc sương phòng.

Một đêm này, Diệp Hoan một tay quấy phong vân, Thẩm gia bởi vì hắn bị khuấy động.

Bắc sương phòng.

Diệp Hoan biểu lộ dữ tợn nhìn chăm chú lên Thẩm Đốc Nghĩa, trong tay nắm thật chặc chiếc bật lửa, mùi xăng trong không khí vẫn đậm đặc như cũ nhưng làm người khác sợ hãi hơn lại là ánh con mắt đỏ bừng của Diệp Hoan.

Cặp mắt kia như ánh mắt của một con thú bị dồn tới đường cùng, trước khi chết cuối cùng đánh cược một lần, có một loại tuyệt vọng hung lệ.

Thẩm Đốc Nghĩa ủ rũ đứng ở chính giữa sương phòng, không biết là rét lạnh hay là sợ hãi, thân thể của hắn thỉnh thoảng nhẹ nhàng run rẩy.

Chỉ có trải qua mới có thể nhận thức, thì ra so với cái chết còn đáng sợ hơn có nghĩa là đem quá quá trình chết dừng lại giống như mèo vờn chuột, chơi đùa với tuyệt vọng của con chuột, ước chết cũng không được.

“Thẩm Đốc Nghĩa, có một vấn đề tôi vẫn nghĩ không ra, Kiều Mộc cùng tình cảm của ta sâu, bên cạnh người không thể tưởng tượng, như vậy cảm tình là trải qua được bất luận cái gì khảo nghiệm đấy, vô luận gặp được bao nhiêu áp lực, nàng cũng sẽ không như vậy âm thầm rời khỏi tôi, ông đến cùng dùng cái biện pháp gì bức cô ấy rời khỏi tôi?”

Thẩm nghĩa theo dõi hắn, đạo!”Tôi nếu như nói ra, anh có thể buông tha ta sao?”

Diệp Hoan nở nụ cười: “Ông cũng có chút tuổi rồi, tôi cũng không đành lòng lừa ông, mặc kệ nói hay không, ông đều chết chắc rồi, Thẩm Đốc Nghĩa, ông chia rẽ tôi cùng Kiều Mộc một khắc này lên, đã đã định trước vận mệnh của ông.”

Thẩm Đốc Nghĩa cười lạnh vài tiếng, nhắm mắt lại, dứt khoát không nói gì rồi.

Diệp Hoan cười cười, âm thanh lạnh lùng: “Mà thôi, quá trình tôi cũng đã không muốn hỏi, tóm lại, tôi đã mất đi Kiều Mộc rồi, Thẩm Đốc Nghĩa, mang theo đáp án của ông xuống Địa ngục a. “

Thẩm Đốc Nghĩa nghe được trong lời nói có sát cơ, lập tức sợ hãi mở to mắt, nhìn chiếc bật lửa trong tay Diệp Hoan phát ra ngon lửa xanh, con ngươi của hắn mở rộng ra, lại nhanh chóng thu nhỏ lại.

Đang lúc Diệp Hoan định châm lửa, bên ngoài bắc sương phòng có một âm thanh vang lên “Bụp”, hai ánh đèn pha trắng chiếu sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người của Thẩm Đốc Nghĩa cùng Diệp Hoan.

“Diệp Hoan, không nên làm chuyện ngu ngốc, mau đi ra đây!” Thẩm Đốc Lễ ở ngoài cửa thấp giọng quát nói.

Diệp Hoan ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha: “Mẹ kiếp! Tôi lúc nào cũng thế, tại Ninh Hải cũng thế, ở kinh thành cũng thế, chẳng lẽ tôi trời sinh chính là để làm việc phạm pháp? Các ngươi lại có bao nhiêu người đem tôi bao vây?”

“Diệp Hoan, mày phải tỉnh táo! Mau đi ra đây, đừng có sai lại càng sai!”

Nghe tiếng Diệp Hoan có chút điên cuồng, Thẩm Đốc Lễ không khỏi cảm thấy khẩn trương.

“Đi ra? Tốt, tôi liền đi ra!” Diệp Hoan dữ tợn cười một tiếng, thò tay đã nắm bên cạnh Thẩm Đốc Nghĩa, rất lưu manh mở cửa phòng ra, một tay chăm chú níu lại Thẩm Đốc Nghĩa cổ áo, tay kia nhanh chóng nắm cái bật lửa.

Sương phòng cửa mở ra, Diệp Hoan có chút hé mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng mạnh, phát hiện Thẩm gia người toàn bộ đến đông đủ, hai vị thúc thúc, một vị cha, còn có một vị trí thân ở trong bóng tối còng xuống thân ảnh, thấy không rõ vẻ mặt, lại có thể cảm nhận được hắn nặng tựa như là núi uy nghiêm.

Gặp Diệp Hoan cưỡng ép lấy Thẩm Đốc Nghĩa xuất hiện ở cửa ra vào, trong nội viện Thẩm gia mọi người khiếp sợ vạn phần.

“Diệp Hoan, mày rốt cuộc muốn làm gì?”Thẩm Đốc Lễ trầm thấp quát, mang trên mặt rất là tiếc nuối.

Diệp Hoan âm thanh cười to: “Muốn làm gì? Tôi ngược lại muốn hỏi một chút các ngươi muốn làm gì!”

“Vì lợi ích, vì quyền thế, liền việc chó má chứ không phải người! Sản nghiệp lớn mạnh của các người, khuếch trương thế lực của các ngươi, bất cứ kẻ nào cũng có thể vui vẻ lấy ra hi sinh, bất cứ kẻ nào đều chỉ tổng thể làm con cờ của các người, đây chính là giàu sang, quyền thế!”

Diệp Hoan toàn thân run rẩy, nước mắt che kín khuôn mặt, nhìn qua lên trước mắt lần lượt từng gương mặt kinh ngạc, tích súc mấy ngày đau khổ rốt cục triệt để phát tiết ra.

“Kiều Mộc cùng tôi cùng một chỗ hai mươi năm, hai mươi năm a…! Cuộc sống của các người có thể cùng sống với người khác không thù không oán hai mươi năm? Trong hai mươi năm này, cô ấy lặng lẽ vì tôi trả giá, nghèo khó, phú quý, cô cũng như cái bóng của tôi, một bước không rời, cô ấy chưa bao giờ đề cập bất cứ một yêu cầu nào với tôi, mà tôi còn chưa kịp vì cô ấy làm việc gì đã bị tên chó má này chia rẽ.”

Diệp Hoan khóc đến eo đều khom xuống dưới, trái tim bị bóp chặt đầy đau đớn, giống như bị một con dao nhiều lần cứa đi cứa lại, vô cùng đau đớn.

Mọi người ngoài cửa lộ vẻ cảm động.-https://.com

“Một cô gái hai mươi tuổi, bị ngươi làm cho một thân một mình đi nước ngoài, cô ấy sống ra sao? Học tập như thế nào? Một thân một mình làm sao đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm? Có ai vì cô ấy che gió, che mưa? Có ai cho cô ấy một ngôi nhà yên ấm? Mệt mỏi, bị bệnh ai chăm lo cho cô ấy? Thẩm Đốc Nghĩa, con mẹ nó, tội của ông còn nặng hơn!”

Hai mắt Diệp Hoan đỏ ngàu, gắt gao chằm chằm vào Thẩm Đốc Nghĩa, càng nói càng đau lòng, trước mặt mọi người Thẩm gia, Diệp Hoan dương tay lại mạnh mẽ tát hắn một cái bạt tai.

Cái tát vang dội, vang vào bên trong, mọi người bị cảnh này làm cho sợ ngây người.

Thẩm lão gia tử cũng nhịn không được nữa, từ trong bóng tối đi về phía trước một bước, trầm giọng nói: “Diệp Hoan, ngươi trước buông lão tam ra, ai đúng ai sai, chúng ta mở racó thể nói, đừng làm cho ngoại nhân xem Thẩm gia chê cười!”

Diệp Hoan tiêm cười nói: “Buông hắn ra? Chê cười! Tôi đã từng nói, ai dám phá hỏng hạnh phúc của tôi, tôi mang theo xăng chết cháy hắn đồ chó hoang, tôi nói lời giữ lời, các người mở mắt ra xem thật kỹ lấy!”

Thẩm Sùng Vũ giận tím mặt: “Diệp Hoan, mày còn có… hay không hiểu quy củ? Cho dù lão Tam làm cái gì, hắn cũng là bậc cha chú của mày, mày dám giết người thân sao?”

Diệp Hoan lạnh lùng nhìn xem Thẩm Sùng Vũ, nói: “Ông có thể nhìn xem tôi đến cùng có dám hay không!”

“Mày dám châm lửa, tao liền hạ lệnh đập chết mày!” Thẩm Sùng Vũ cũng là một bộ cương liệt nóng nảy.

“Kiều Mộc bỏ đi, tôi đã mất hết can đảm, đánh chết liền đánh chết a!” Diệp Hoan ngửa mặt lên trời ha ha cười cười, đang lúc mọi người sợ hãi dưới ánh mắt, hắn hung hăng đem Thẩm Đốc Nghĩa cổ áo kéo một cái, sau đó bổ sung cho một đạp, đưa hắn đạp tiến trong sương phòng, cầm lấy chiếc bật lửa trong tay bật lên ngọn lửa xanh, thoải mái ném vào trong phòng.

Bùng!

Căn phòng ướt sũng đầy xăng liền bốc lên ngọn lửa cao ngút trời.

Trong phòng truyền đến tiếng Thẩm Đốc Nghĩa kêu thảm thiết.

“Cứu người!” Thẩm Sùng Vũ mặt biến sắc, nghẹn ngào kêu to.

Vài tên cảnh vệ mang theo bình chữa lửa liền lao vào bên trong xông tới.

Diệp Hoan trợn mắt tròn xoe, ngăn ở mái hiên cửa phòng, dữ dằn quát: “Ai dám cứu người, con mẹ nó chứ phế đi hắn!”

Một gã cảnh vệ bước xa tiến lên, hai tay một gẩy đẩy, một cái bắt chồn nhỏ liền đem Diệp Hoan chế trụ, mặt khác vài tên cảnh vệ phun bình chữa lửa vọt vào trong phòng.

Rất nhanh, quần áo cả người Thẩm Đốc Nghĩa bốc cháy, đang kêu thảm được cảnh vệ cứu ra khỏi đám cháy.

Diệp Hoan nhìn thấy Thẩm Đốc Nghĩa rõ ràng không việc gì, con mắt đỏ bừng hung hăng theo dõi hắn, yết hầu ở chỗ sâu trong phát ra tiếng như dã thú gào thét.

“Thẩm Đốc Nghĩa, ông mày hôm nay nhất định phải lấy mạng ngươi, không chết không thôi!”

Diệp Hoan dùng tất cả sức lực vốn có của mình, giãy dụa, thoát khỏi bàn tay sắt đá cảnh vệ, bàn tay như cẩm nã thủ lao về phía Thẩm Đốc Nghĩa.

Lúc đi qua bàn thờ cổ, thuận tay quơ lấy trên bàn thờ cổ một hòn gạch.

Vừa mới được cứu ra khỏi đám cháy, Thẩm Đốc Nghĩa chưa kịp thở, vội vàng không chuẩn bị trước bị Diệp Hoan xông lên mạnh tay đập hòn gạch vào đầu, máu tươi từ trán chảy xuống đầy má, Thẩm Đốc Nghĩa không kêu nổi một tiếng, ngã quỵ xuống.

“Nổ súng!” Mặt Thẩm Sùng Vũ co lại, lớn tiếng hạ lệnh.

Phanh!

Đầu đạn chứa thuốc mê, bắn vào lưng Diệp Hoan.

Cả người Diệp Hoan lảo đảo vài cái rồi nặng nề ngã xuống đất.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố
Độ dài: 10 chương Editor + Beta: Hachonie Poster: Hachonie Giới thiệu Ai đến từ sông núi biển hồ, nhưng lại chịu bó buộc trong bếp núc mỗi ngày và tình yêu. Chó Sườn mèo Chua Ngọt, có…
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành. Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ…
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh. Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc…
Âm Mưu
Âm Mưu
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh. Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm…
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu. Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!…
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Anh Vẫn Luôn Yêu Em
Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì “tài năng” của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full