Lý Quốc Đống cuối cùng cũng bị người ta khiêng đi, gãy hai xương sườn. Y tự gọi xe cứu thương. Nếu không phải Tần Dật nghe chuyện đi đến giảng hòa thì chuyện ngày hôm nay sợ là còn to hơn nữa. Diệp Hoan vốn định chế trụ Lý Quốc Đống rồi gọi người nhà y đến trả một trăm triệu tiền chuộc.
Thời điểm Lý Quốc Đống được khênh ra còn thật khách khí cười cười với Diệp Hoan, chẳng qua mọi người đều hiểu thù oán đã càng kết càng sâu rồi. Từ xưa đến nay, rất nhiều thù hận đều bắt đầu từ những việc lông gà vỏ tỏi như tôi đốn củi chẳng may giẫm lên mạ nhà anh, hoặc là nhà anh làm ruộng chặn mất mương nước nhà tôi….cứ thế, tích tiểu thành đại, cuối cùng biến thành tử thù không đội trời chung.
Tần Dật thật bất đắc dĩ nhìn Diệp Hoan:
“Vì sao cứ mỗi lần tôi gặp cậu là lại chứng kiến cậu gây rắc rối vậy? Diệp Hoan, người như cậu thật hiếm thấy đấy”
Vẻ mặt Diệp Hoan oan ức: “Anh Tần, chuyện này đâu thể trách em được. Mẹ nó chứ, chọc ai không chọc, đang ăn uống ngon lành thì bị người ta bất thình lình đạp cửa xông vào. Vốn dĩ em còn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thậm chí còn ôm chân Lý Quốc Đống cầu xin hắn đừng làm to chuyện nữa, thế nhưng hắn đâu có nghe em…”
Tần Dật nhíu mày: “Thật sao?”
“Chuyện ôm chân Lý Quốc Đống là giả, khoa trương một tí cho câu chuyện phong phú mà, còn những thứ khác đều là thật. Em thật sự không muốn đánh hắn. Anh Tần, anh cũng thấy đấy, người ta tự đưa đến cửa, ưỡn ẹo trước mặt em, em không đánh hắn thì thật có lỗi với bản thân. Bất kỳ ai mà nhìn thấy một kẻ dán mấy chữ “Cần ăn đòn” lên mặt thì đều nhịn không được phải thử xem cái mặt đó mềm hay cứng mà. Nếu anh Tần mà có ở đó chắc chắn sẽ phải tát thử một cái bởi vì cái bản mặt đó trông rất ti tiện. Nếu như anh không ra tay thì đến lúc về già sẽ cảm thấy cuộc đời của mình không được trọn vẹn.”
Tần Dật: “……”
Diệp Hoan xoay người vỗ vai Hồng Lang: “Hồng Lang đại ca, anh làm tốt lắm. Một cước kia của anh quả thực long trời lở đất, tựa như rồng cuộn hổ gầm khiến người khác đại khai nhãn giới”
Hồng Lang quẹt mũi: “Ngừng! Đừng ba hoa nữa. Nói tiếng người đi”
“Được, vậy tôi nói tiếng người với anh. Hồng Lang đại ca, anh chuyển nghề đi theo tôi đi. Cái chức đội trưởng đội bảo an của câu lạc bộ không ai thích hợp hơn anh”
Hồng Lang hơi giật mình: “Tôi không có ý định chuyển nghề đâu”
“Có biết người anh đạp vừa nãy là ai không?”
“Không biết”
Advertisement
“Hắn là ai cũng không quan trọng, quan trọng là…cha của hắn. Cha hắn là phó tư lệnh quân khu thủ đô…”
Hồng Lang hít sâu một hơi, khuôn mặt như vừa nuốt phải gián.
“Cậu…cậu sao vừa rồi không nói!?”
Diệp Hoan vô tội nhún vai: “Tôi còn chưa kịp há mồm thì anh đã đạp xong rồi”
Mặt Hồng Lang dần dần chuyển sang màu xanh.
“Cậu….con mẹ nó, đây không phải cố tình bịp tôi sao?”
Từ đó về sau, mọi người trong đại đội đặc chủng liền gọi Diệp Hoan là “Ma tử” bởi vì cái thói thích gạt người của hắn. Cái ngoại hiệu này đã lưu truyền rất nhiều năm rồi trở thành một truyền kỳ của đại đội Lam Kiếm.
Diệp Hoan thấy Hồng Lang thực bị dọa sợ liền lặng lẽ nói cho hắn biết phó tư lệnh cũng không động được gã bởi vì trên phó tư lệnh còn có tư lệnh, mà người làm tư lệnh chính là chú ruột của Diệp Hoan.
….
Lúc xế chiếu, Diệp Hoan do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định quay về khu nhà tổ một chuyến.
Advertisement
Vốn định đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia thế nhưng ở trong quân doanh một thời gian, tâm tư Diệp Hoan càng được tôi luyện, thái độ với Thẩm gia cũng cải biến hơn.
Chuyện Nam Kiều Mộc rời đi là lỗi của chú ba nhưng không thể vì thế mà giận lây toàn bộ Thẩm gia. Hơn nữa, việc bọn họ ép hắn đi quân ngũ, đến bây giờ ngẫm lại quả thực không phải là hại hắn. Quyết định này đã khiến cho cuộc đời Diệp Hoan bước sang một ngã rẽ hoàn toàn mới.
Hơn nữa, nếu lúc quay về tình cờ chạm mặt chú ba kia thì ít nhất cũng được dịp đập thêm cho ông ta một cục gạch nữa.
Vì vậy, chiều hôm đó Diệp Hoan đi đến khu nhà tổ.
Lần trở về này cách vụ phóng hỏa đã vài tháng, đứng trước khu nhà cổ kính kia, Diệp Hoan cảm thấy lạ lẫm, tình đời buồn vui, nhân tình ấm lạnh dường như đều có thể nhìn thấu rõ từ nơi cổ xưa này, nhưng cái giá để nhìn thấu rõ là mất đi thứ trân quý trong đời.
Diệp Hoan bị kiểm tra chứng nhận như thường lệ rồi được cảnh vệ cho qua. Diệp Hoan mang theo một cái bọc nhỏ, nhàn nhã đi vào nội viện như một người lữ khách.
Lững thững đi đến phòng Thẩm Đốc Lễ, thấy cửa phòng đóng chặt, Diệp Hoan đoán chừng ông giờ này không có nhà. Thân là đại quản gia của đất nước, ông không thể chỉ ở trong nhà xử lý công vụ. Thực tế, điều ông làm nhiều nhất chính là ngồi họp, họp hành liên miên, rồi lại đi khắp nơi thị sát, tiếp đãi quan khách nước ngoài….ngoài những lúc trên, ông lại còn phải dành thời gian để suy ngẫm về tương lai đất nước, suy ngẫm làm sao để dân giàu nước mạnh.
Diệp Hoan đứng trước thư phòng tự cười một mình.
Cảm giác của Diệp Hoan đối với người cha này thật phức tạp. Có đôi khi hắn cảm thấy rất hận ông nhưng đứng từ góc độ người ngoài thì ông là một nhà lãnh đạo đáng kính, luôn toàn tâm toàn ý lo cho nước nhà, cống hiến hết mình cho nhân dân.
Diệp Hoan suy tư chốc lát rồi xoay người đi đến vườn trúc
Trúc viên xanh biếc, bốn bề yên ả, gió hiu hiu, hàng cây xào xạc. Cho dù tâm tình rối loạn thế nào khi tiến vào rừng trúc cũng có thể được tĩnh tâm.
Ánh nắng cuối ngày nhàn nhạt, hồ nước trong veo, mấy con cá nhiều sắc màu tung tăng bơi lội.
Mấy con cá thật bắt mắt….
Lúc Thẩm lão gia hổn hển chạy đến, chứng kiến một hình ảnh khiến tim ông đau thắt
Bên cạnh hồ nước, Diệp Hoan tay cầm một nhánh cây đang huơ huơ trên đống lửa, không khí nức mùi…cá nướng
“A, nghiệp chướng! Dừng tay! Không, dừng miệng!!” Thẩm lão gia dậm chân gào toáng lên.
Diệp Hoan hơi giật mình rồi nở nụ cười, giơ nhánh cây đang xiên con cá: “Ăn một con không?”
“Không ăn!” Thẩm lão gia nhìn thấy con cá yêu quý đã trở thành đồ ăn trên tay thằng cháu nội, lòng đau như cắt.
“Không ăn thì cháu ăn, ông nội, không phải cháu chê bai gì nhưng ông nuôi cá cũng nên chọn mấy con tử tế một chút. Con cá này nhìn bề ngoài thì đẹp mắt nhưng ăn vào hương vị hơi tệ, cứ đắng đắng” Diệp Hoan vừa gặm cá vừa không quên chê bai.
“Cá chép này không phải để ăn, là để ngắm!”
“Dùng để ngắm thì lại càng vô nghĩa. Ông nội à, ông là thượng tướng ba quân, cả đời giết chóc vô số, già rồi lại bắt đầu học đòi văn vẻ rồi sao? Đây cũng không phải tật xấu gì đáng nói nhưng đã muốn ngắm thì sao không nuôi mấy con heo mập mập trắng trắng nhìn ngon mắt hơn nhiều”
Đợi Diệp Hoan phàn nàn xong, con cá đã yên vị trong bụng hắn.
“Ai nha, lúc bắt đầu ăn thì hơi đắng nhưng nhấm nháp một lúc thì hương vị cũng tạm được. Ít nhất vẫn còn dễ nuốt hơn mấy thứ rau dại khi huấn luyện dã ngoại. Thêm một con nữa!”
Thẩm lão gia chưa kịp ngăn cản thì tay Diệp Hoan đã nhanh như chớp đâm mạnh nhánh cây vào trong hồ nước. Một con cá chép màu đỏ sặc sỡ bị lôi lên đang quẫy đạp không ngừng, chết không nhắm mắt.
Thẩm lão gia chao đảo, trái tim tan nát, loại cảm giác này tựa như đứa con ruột của ông đang bị đứa cháu ruột này bắt nướng trên lửa vậy….
“Anh, anh có phải đói bụng không?” Thẩm lão gia cuối cùng đã hỏi tới điểm mấu chót
Diệp Hoan liên tục gật đầu, cười nói: “Quả thật có hơi đói, ông lại không cho ăn cơm, cháu chỉ đành ăn đồ nướng…”
“Anh…đồ hỗn trướng này, ai nói ta không cho ăn cơm? Đến đây, đến đây, đi vào đây với ta” Thẩm lão gia vừa nói vừa vội vàng lôi kéo Diệp Hoan đi vào bên trong
“A, đợi lát nữa. Con cá này còn chưa nướng chín…”
“Ném đi! Thằng nhãi con này, đói bụng thì cứ việc nói thẳng. Ta là ông nội anh, có thể để anh bị đói sao? Mấy con cá kia của ta chết oan ức quá. Lần sau cách xa hồ nước cho lão tử! Còn dám có ý đồ với cá của lão tử, lão tử tự tay đập chết anh!”
Bàn tay ông gân guốc nhưng dày rộng ấm áp, khi nắm tay có thói quen xiết chặt cho thấy ông là người háo thắng, ngang tàng.
Trong lòng Diệp Hoan chợt nảy sinh cảm giác là lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn được ông nội nắm tay, cảm giác như ngâm tay vào một luồng nước ấm áp. Những khát vọng chôn sâu dưới đáy lòng từ lúc nhỏ vô tình bị khơi lên.
“Ông nội…ông nắm tay con…” Hốc mắt Diệp Hoan hơi ẩm ướt.
Thẩm lão gia ngẩn người, ánh mắt dịu lại, đứa cháu này đã nếm trải nhiều khổ sở, ngay cả thân tình đơn thuần nhất trên thế gian cũng chưa được hưởng qua. Chỉ vẻn vẹn một cái nắm tay đã làm hắn cảm động như vậy….
“Thằng bé ngốc, ông nội dắt tay cháu nội thì làm sao, nếu như cháu thích, sau này mỗi ngày ta đều nắm tay cháu…”Thẩm lão gia cũng xúc động lây.
Diệp Hoan nhìn hai bàn tay đặt cùng một chỗ, nói: “Ông nói xem chúng ta thế này giống cái gì?”
Thẩm lão gia xúc động nói: “Giống quan hệ…”
Ông chưa nói dứt lời, Diệp Hoan đã đưa ra đáp án
“Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, Nokia” Diệp Hoan tấm tắc gật đầu: “Đúng rồi, đúng là biểu tượng của Nokia”
…..
Trong căn phòng mộc mạc, Thẩm lão gia vuốt râu, hài lòng nhìn thằng cháu đang ăn như hổ đói.
Xem ra đưa hắn vào quân ngũ là quyết định chính xác. Quân ngũ là một lò luyện lớn, xem ra sắt vụn đã hơi hơi lộ ra ánh sáng của tinh cương rồi.
Thân thể Diệp Hoan cường tráng hơn rất nhiều, làn da rám nắng khỏe mạnh, cả người như một thanh kiếm mài sắc. So với bộ dáng cà lơ phất phơ lúc trước thì bây giờ đứa cháu này mới khiến cho Thẩm lão gia thấy thuận mắt.
“Ăn đi! Ăn nhiều vào” Ông già nghiêm mặt như hạ mệnh lệnh: “Lão già này năm đó một bữa cơm có thể ăn hết năm cân khoai lang, ăn no rồi làm gì cũng thấy hăng hái. Chẳng những có thể ăn nhiều, cũng có thể chịu đói. Có một lần doanh trưởng phái ta đi làm nhiệm vụ trinh sát. Lão tử ăn no rồi xuất phát, nằm sấp bên ngoài doanh trại địch trọn vẹn ba ngày ba đêm không có một thứ gì bỏ bụng”
Diệp Hoan nghe được liền hứng thú: “Sau đó thì sao?”
Thẩm lão gia trừng mắt rồi cười nói: “Sau đó lão tử đói bụng khủng khiếp, trong lòng tự nhủ trinh sát cái chim! Lão tử diệt hết cái quân doanh này là được về ăn cơm chứ gì? Vì vậy, ta liền giết một tên lính tuần tra rồi trà trộn vào doanh trại địch. Lần mò một hồi rồi cho tên doanh trưởng một phát súng. Đám lính kia cũng thật vô dụng, nghe tin tên doanh trưởng chết lập tức tán loạn như ong vỡ tổ. Lão tử bắn ba phát súng chỉ thiên rồi nói với bọn chúng doanh trại đã bị bao vây, ra lệnh cho bọn chúng giao nộp vũ khí. Đám vô dụng kia liền thành thật hạ vũ khí đầu hàng. Sau đó lão tử ôm súng máy, áp tải nguyên cả doanh trại địch trở về. Nhìn cái mặt doanh trưởng của ta lúc ấy thật vô cùng đặc sắc, hắc hắc….”
Diệp Hoan phì cười, ông nội hắn lúc trẻ có vẻ cũng là một người ngang bướng, bất tuân mệnh lệnh. Hai ông cháu dường như đã tìm được điểm tương đồng.
Ánh mắt Thẩm lão gia dần ảm đạm, thở dài nói: “Doanh trưởng của chúng ta hy sinh khi bao vây tiêu diệt địch lần thứ năm. Khi đó hắn mới hơn hai mươi tuổi. Nếu có thể sống đến ngày thành lập đất nước thì cũng là một vị khai quốc nguyên soái rồi”
Trầm mặc một hồi, ông nhìn Diệp Hoan: “Việc đẩy cháu vào quân ngũ là chủ ý của lão ngũ nhưng ta cũng tán thành. Có câu: Hảo nam không lo binh, tốt thiết không đánh đinh. Câu nói này phù hợp với xã hội xưa. Khi đó võ nghiệp bị coi nhẹ, đàn ông mà tham gia quân ngũ thì nhất định không có đường ra nhưng thời nay không giống. Quân ngũ có thể tôi luyện ý chí và tính cách con người. Nhìn cháu bây giờ chẳng phải sáng sủa hơn trước rất nhiều sao?”
Diệp Hoan cười hắc hắc: “Ông nội đúng là nhìn xa trông rộng, là người làm việc lớn”
“Được rồi, không cần dùng mấy câu vô nghĩa đó tâng bốc ta” Ông cười mắng, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thời gian trước cháu đại náo quân doanh, ta có nghe nói”
Thẩm lão gia trừng hắn một cái, chậm rãi nói: “Thằng nhãi con bất trị, nhìn từ chiến thuật toàn cục mà nói, anh lựa chọn thời cơ rất chuẩn xác, đúng với phong cách tác chiến của bộ đội đặc chủng. Hôm sau chú năm anh mang video giám sát về cho ta xem, nếu như đó là doanh trại địch, anh lại chôn thêm mấy quả mìn thì cái đại đội kia đã bị anh tận diệt rồi. Tuy nhiên….”
Thẩm lão gia nói đến đây vừa tức vừa buồn cười, đá mông Diệp Hoan một cái, cười mắng: “Thủ đoạn của anh cũng quá tổn hại âm đức rồi, đổ xăng vào nhà vệ sinh, thủ đoạn xấu xa như vậy học được ở đâu hả?”
Diệp Hoan cúi người, chắp tay khiêm tốn cười nói: “Tại hạ vô sự tự thông, tự học thành tài, mong ngài chỉ giáo nhiều hơn”
“Tên nhóc con! Việc xấu xa như vậy lão tử không có cách nào chỉ dạy cho anh hết”
Hai ông cháu cười đùa nhốn nháo trong rừng trúc. Cảnh vệ thường trực và bác sĩ, y tá nghe thấy tiếng cười sang sảng phóng khoáng của Thẩm lão gia, trên mặt đều lộ vẻ mỉm cười.
Đã thật lâu chưa nghe thấy lão gia cười sảng khoái như vậy. Con cháu đứng trước mặt ông đều khúm na khúm núm, duy chỉ có đứa cháu này thường xuyên khiến lão thủ trưởng tức giận đến dậm chân, thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được ông rất yêu thương đứa cháu này.
….
Thẩm Duệ đi đến rìa ngoài rừng trúc liền nghe được bên trong vọng ra tiếng cười đùa.
Bước chân y hơi sựng lại, mày kiếm nhíu nhíu rồi rất nhanh giãn ra. Trên mặt nở nụ cười mềm mại, sáng lạn, bước chân tiếp tục tiến lên, đẩy ra cánh cửa gỗ xù xì
“Ông nội, cháu đến thăm ông” Thẩm Duệ đứng trước cửa lớn, cung kính nói vọng vào bên trong.
Tiếng cười trong phòng tạm ngừng, tiếp theo truyền đến tiếng ho khan trầm thấp uy nghiêm của Thẩm lão gia.
“A Duệ phải không? Vào đi”
Thẩm Duệ mỉm cười đi vào, ánh sáng trong phòng hơi tối. Y chớp chớp mắt tập thích ứng, khi nhìn được rõ ràng, y lại bị cảnh tượng trong phòng làm cho ngẩn người.
Giữa phòng có một cái bàn vuông, trên bàn chén bát bừa bộn. Một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, một chân co lên, một chân duỗi xuống, đang gặm một cái chân thú lớn trong tay. Còn ông nội hắn, Thẩm lão gia thì nhàn nhã vuốt râu, tươi cười nhìn người thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Ánh mắt sủng nịch như vậy Thẩm Duệ chưa bao giờ thấy qua. Trên mặt y vẫn duy trì nụ cười nhưng đồng tử trong mắt đã co rút lại.