Nơi hành lang của lăng mộ St. Johan chỉ là một mảnh đen kịt, bốn phía không có một bóng người.
Từ trong phủ tổng thống nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, đó có lẽ là một bữa tiệc tưng bừng réo tắt đàn ca đang diễn ra đến giai đoạn cao trào nhất. Lúc này Diệp Hoan đang nhìn chăm chú vào ánh đèn hắt lại ở xa xa, trên mặt hắn hiện lên đầy vẻ đau thương chất chứa.
Chúng ta không ao ước một cuộc sống giàu sang xa hoa, cũng không cần tiền của đầy nhà hay quyền cao chức trọng. Trong mắt của chúng ta thì sự hoa mỹ hào nhoáng là thứ không thể chạm tới, chúng ta chưa bao giờ hy vọng xa vời, hoặc trốn tránh điều đó (cuộc sống đơn giản í). Điều chúng ta muốn chẳng qua chỉ là sống một cuộc đời đơn giản bình thường, cùng người yêu sống chung trong một mái nhà, cùng nhau nhìn ánh bình minh và ráng chiều tà mỗi ngày, cùng một chỗ chờ năm tháng đi qua, rồi chậm rãi già đi…
Chỉ một mơ ước đơn giản như vậy vì cái gì chúng ta không thể thực hiện được? Là do thế đạo quá hà khắc, hay là điều đó vẫn quá xa xỉ với chúng ta đây?
“Nam Kiều Mộc… Cô ấy lúc này có bình an hay không?”
Công chúa Jinny thở dài, nói: “Cũng xem như là an toàn, Edward giam cầm cô ấy gần một năm. Một năm nay, tôi luôn nói chuyện với cô ấy, Edward từng mấy lần bức hôn đều bị tôi ngăn lại, bởi vì một phần nguyên nhân việc Nam Kiều Mộc gặp phải tình cảnh như vậy là do tôi, nên tôi có trách nhiệm rất lớn, là tôi không bảo vệ cô ấy cho tốt. Diệp Hoan à, tuy rằng tôi không biết anh là người như thế nào, nhưng tôi lúc nào cũng ngóng trông anh tới cứu cô ấy, cứu người con gái đáng thương ấy ra khỏi Khổ Hải…”
Đôi mắt Diệp Hoan híp lại lộ ra ý muốn giết người: “Thế lực Mafia ở châu Âu có thực lực rất mạnh sao?”
“Thời kỳ toàn thịnh của Mafia là vào thế kỷ trước, khi đó ngay cả các chính khách (= chính trị gia) của các quốc gia Âu châu cũng phải nể mặt bọn hắn ba phần. Bọn hắn có cách sinh tồn rất riêng biệt, chúng xem trọng và tôn sùng bạo lực và vũ lực. Thời điểrm ban đầu thì chỉ có hai tổ chức bí mật cấp địa phương là Mafia đảo Sicili nước Ý và Mafia đảo Corsica nước Pháp mà thôi. Sau này, theo sự di dân của người Ý mà Mafia đã lan truyền ra khắp các nơi trên thế giới. Vào thời kỳ toàn thịnh của Mafia, ngay cả chính khách thì bọn hắn cũng dám ám sát đấy! Theo thời gian trôi qua, trải qua việc bị nước Mỹ liên hợp với các nước Âu châu mà cùng nhau điều tra lùng bắt, rốt cuộc các thế lực Mafia bị yếu dần đi và bị tiêu diệt từ từ. Bất quá ngày nay vẫn có không ít thế lực còn sót lại, những thế lực này đều làm theo ý mình, không có thống nhất tổ chức và lãnh đạo như ngày xưa nữa. Tuyệt đại bộ phận trong số đó là tổ chức do hậu duệ gia tộc đảo Sicili nước Ý dẫn dắt. Tổ chức Mafia mà Edwarđ nắm giữ chỉ là một chi trong đó, nó bắt nguồn từ Italy, mọi người cũng không xưng hô nó là Mafia, mà gọi là nó Camorra (1).”
Diệp Hoan cười lạnh mấy tiếng rồi nói: “… Như vậy thì họn hắn so với phần tử khủ.ng bố cũng không khác biệt lắm nhỉ?”
Công chúa Jinny lại thở dài rồi đáp: “Xác thực cũng không sai biệt lắm, bọn chúng đều có võ trang riêng, và cũng có tín ngưỡng của riêng mình. Bọn chúng vì đạt được lợi ích mà không từ thủ đoạn nào. Diệp Hoan, Edward đã điều về anh rồi. Gã biết rõ anh là ai, cũng biết bối cảnh của anh, thế mà gã vẫn không hề cố kỵ mà phái người đi ám sát anh, dám đặt một quả bom giả trong gian phòng của anh. Từ những điều này nói rõ gã cũng không sợ anh đâu, nơi này là Âu Châu, không phải Tung Của, thế lực quốc gia của anh không cách nào ảnh hưởng đến nơi này đấy!”
Diệp Hoan cười lạnh nói: “Gã có sợ tôi hay không là chuyện của hắn, việc tôi muốn làm bây giờ là giết hắn, chỉ như thế mà thôi. Công chúa, tôi vẫn có một vấn đề rất trọng yếu muốn hỏi cô,… Nam Kiều Mộc bây giờ đang ở nơi nào vậy?”
“Nam Kiều Mộc bị Edward giam cầm trong một toà lâu đài cổ ở ngoại vi Prague. Cô ấy không cách nào liên lạc với bên ngoài, càng không cách nào thoát ra khỏi đó. Edward an bài rất nhiều tay súng và thủ hạ để canh giữ cô, gã không cho phép cô ấy đi ra lâu đài một bước…”
“Con chló đẻ khốn kiếp!” Diệp Hoan nghe đến đó thì hốc mắt cũng đỏ lên, hắn xiết chặt nắm đấm rồi trầm giọng chửi bới.
Người yêu lão tử, ta chưa bao giờ cam lòng đánh mắng cô ấy, càng đừng nói đến việc giam giữ. Cái tên Edward này lại đối xử như thế với cô ấy, đây là cái mà gã gọi là “Vừa thấy đã yêu” đấy sao? Đây chính là phương thức gã muốn tỏ tình với người mình thích đó à?
Diệp Hoan cực độ phẫn nộ, một xúc động muốn giết người càng ngưng tụ trong mắt hắn.
“Công Chúa, Edward hiện giờ đang ở đâu?”
Công chúa Jinny giật mình nhìn hắn: “Hiện tại anh muốn đi giết hắn à? Úc, không được! Diệp Hoan, anh điên rồi! Anh có biết bên cạnh gã có bao nhiêu tay súng bảo hộ không? Anh có biết rằng việc giết được gã so với giết tổng thống Cộng hòa Czech thì càng khó khăn hơn không?”
“Tô không có hứng thú với tổng thống Czech, tôi chỉ muốn giết Edward, mặc kệ chung quanh của gã có bao nhiêu người bảo vệ, mặc kệ gã có thứ gì không gì phá nổi. Người Tung Của chúng tôi tin tưởng có báo ứng, trời không báo thì tôi báo lại!”
Advertisement
…
Sau một khắc đồng hồ, vẻ lạnh lùng nơi khóe miệng Diệp Hoan càng ngày càng sâu.
Trong tay của hắn đang nắm thật chặc một phần địa đồ về tòa lâu đài cổ kia, đây là do công chúa Jinny giao cho hắn. Xem ra công chúa đối với hành động đêm nay đã làm ra chuẩn bị đầy đủ, cô ta hiểu rất rõ lựa chọn của Diệp Hoan, chẳng qua cô ta không nghĩ tới phản ứng của Diệp Hoan lại nhanh như thế.
Trên bản đồ ghi rất kỹ càng kết cấu kiến trúc của tòa lâu đài cổ, chính xác đến mức đường kính cống ngầm cũng có, thời điểm và địa điểm thủ vệ thay phiên nhau cũng dược ghi chú rõ ràng. Rất hiển nhiên, phần bản đồ này đã phí không ít công sức của Jinny công chúa. Đêm nay cô ta thừa dịp ra ngoài tham gia tiệc rượu, đã bí mật định ngày ước hẹn với hắn tại phủ tổng thống, điều này thật là mạo hiểm lớn.
Đây là một cô nương thiện lương, dù có địa vị và thân phận cao cao tại thượng thì cũng không làm phai nờ đi nhân tính tốt đẹp của cô.
“Công Chúa Jinny, Edward là anh trai của cô? Chẳng lẽ cô nhẫn tâm để tôi đi giết gã sao?”
Trong bóng đêm, khuôn mặt công chúa Jinny ảm đạm, cô lại thở dài rồi nói: “Mười năm trước, Edward có lẽ vẫn là anh trai của tôi, khi đó gã tuy rằng tánh khí hung tợn, nhưng dù sao không mất đi tính ngây thơ trong sáng. Còn bây giờ thì… Gã đã hoàn toàn trở nên lạ lẫm với tôi rồi, cứ như bị ác ma nhập vào thân vậy mà trở nên tàn nhẫn lãnh khốc. Tôi sớm đã không coi gã là anh nữa rồi, gã còn sống thì rất nhiều người vô tội thiện lương sẽ bị gã hại chết. Tôi là công chúa nước Anh, xuất thân cũng không phải dân thường, cho nên tôi phải xem xét vấn đề ở mức cao hơn, cố gắng dùng toàn bộ công sức bản thân mà bảo hộ các con dân Âu Châu của mình”
Jinny hơi hơi ngửa đầu, trong đôi mắt lại lóe ra óng ánh hào quang giữa đem tối, trong chúng giống như hai viên kim cương tuyệt thế.
“Diệp Hoan, thực xin lỗi, là chính tôi đã làm hại anh và Nam Kiều Mộc chia lìa bấy lâu nay. Thực xin lỗi, hy vọng anh đừng hận tôi…!”
Diệp Hoan vốn có một chút oán hận cô ta, nhưng sau khi nghe được câu này thì chút oán giận này như mây mù bị gió thổi tản ra và biến mất hầu như không còn nữa.
Ai cũng không thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra sự tình gì, chuyện này sao có thể đổ hết lỗi lên người của cô được?
Xoay người, Diệp Hoan dứt khoát đi thẳng đến cổng giáo đường, hắn nhàn nhạt bỏ lại một câu:
Advertisement
“Công chúa, trước đây tôi vẫn luôn do dự có nên hận hay là nên cám ơn cô nữa, bất quá giờ đây… Tôi nghĩ mình nên cám ơn cô đi.”
“Cảm ơn anh, Diệp Hoan, cám ơn!” Công chúa Jinny hơi nghẹn ngào: “Nam Kiều Mộc không có nói sai, anh la một người đàn ông tốt, anh rất xứng đôi với cô ấy, trên đời này chỉ có anh mới xứng đôi với một người phụ nữ như Nam Kiều Mộc.”
Thân ảnh gầy gò của Diệp Hoan dần dần đi xa, trong bóng đêm có một đôi mắt óng ánh thanh tịnh tràn đầy thưởng thức và áy náy, vẫn một mực lẳng lặng nhìn hắn chậm rãi đi xa, ẩn ước không muốn rời đi…
Rời khỏi giáo đường, James đang chờ hắn ở bên ngoài, thấy Diệp Hoan đi ra, James liền xấn tới, mở miệng lộ ra hàm răng trắng bóng mà hỏi: “Diệp, công chúa Jinny có xinh đẹp không?”
“Cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì cũng không thấy rõ được, meo meo thì ngược lại là rất lớn rất mềm mại…” Diệp Hoan dường như rất không thèm để ý đến anh ta mà vẫy vẫy tay: “Phụ nữ mà, tắt đèn đi thì cũng như nhau hết…”
Bỏ lại một câu này, Diệp Hoan lập tức đi ra ngoài thành phố này.
James trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ nói lẩm bẩm: “… Thượng Đế khoan dung cho con, bọn họ đã làm gì ở bên trong đó nhỉ?”
…
Đã gặp được công chúa Jinny, chuyện nơi đây coi như xong, theo hướng dẫn từ James, Diệp Hoan xuất hiện theo sau lưng James mà thuận lợi rời khỏi Prague.
Bầu trời đêm với trăng sáng sao thưa, gió lạnh quét qua trong đêm, làm cho hắn thanh tỉnh lại, tựa như hắn đã tháo xuống gánh nặng trên toàn thân, trên người truyền đến cảm giác nhẹ nhõm.
“A…A…A! “
Trong đêm khuya vang lên tiếng hét lớn thô lỗ thoải mái của Diệp Hoan.
Tiếng thét này khiến James càng thêm hoảng sợ, ngay cả các binh sĩ thường trực trước thành cũng phải ghé mắt nhìn về phía hắn.
“Diệp, cậu không sao chứ? A dụ ồ kê?”
Diệp Hoan lắc đầu, cười nói: “Tôi rất ok, một năm nay, tôi chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng như hiện tại nhẹ, cảm giác hai cái chân dường như được chắp cánh mà bay lên ấy chứ…”
Nét mặt James lộ ra giật mình: “…Cậu cua được cô công Chúa nước Anh đó rồi hả?”
“Không không! Công chúa vừa thấy tôi thì như bị sét đánh mà yêu tôi ngay. Vừa rồi ở bên trong đó cô ta khóc lóc hô hào muốn gả cho tôi, còn đẩy ngã tôi với ý đồ Bá Vương ngạnh thượng cung (cư.ỡng bức) với tôi nữa đấy. Sau đó, may mà tôi giãy giụa thoát ra được, bất quá tôi đã dứt khoát dùng một cục gạch đập cho cô ta ngất luôn, bây giờ hẳn là cô ta còn nằm trong giáo đường à…” Diệp Hoan cười hì hì nói.
James huynh nghe đến đó thì hai con mắt đều lồi ra, làn da màu đen tỏa sáng trên gương mặt cũng biến trắng bệch đi không ít, hai chân thì càng run lẩy bẩy, anh ta có một xúc động chạy trở lại để giải cứu cô công chúa tội nghiệp kia.
“Thiệt hay giả vậy?” James với vẻ mặt chấn kinh hỏi lại.
“Đương nhiên là giả rồi, lời này mà anh cũng tin được à? Má nó, không biết là nên mắng anh quá đơn thuần hay là nên khen anh kém thông minh đây?”
Rốt cuộc đã có tin tức của Nam Kiều Mộc, trong đáy lòng Diệp Hoan cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cho dù trước mắt cô ấy vẫn bị Edward khống chế, nhưng ít ra hắn cũng biết được vị trí của cô ấy, biết rõ tình cảnh của cô ấy bây giờ ra sao, còn hơn là như con ruồi bay loạn khắp nơi. Cuối cùng thì hắn đã có mục tiêu để bắt tay vào thực hiện hành động.
Như thế cũng đã ổn rồi, Diệp Hoan cũng không có yêu cầu quá xa vời, ông Trời cũng chưa từng cho hắn trải qua một một ngày yên ổn mà. Tin tức lần này về Nam Kiều Mộc có lẽ là do ông Trời nhìn dến phân thượng thâm tình của hắn đối với cô ấy mà đặc biệt khai ân chăng? Như vậy cũng đã đủ, rất đủ rồi!
Diệp Hoan rất nhỏ liền biết rõ, có những thứ nhất định phải chính bản thân đi tranh giành lấy, trogn đó có cả tình yêu.
Kế tiếp muốn làm đấy, chính là gọi là Hà Bình bọn hắn mang theo vũ khí trang bị, cùng hắn hội hợp.
Một đêm hôm nay ở Prague, sẽ vì một đám người trogn nước hắn mà khiến thế giới khiếp sợ!
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, hiện tại trời vừa rạng sáng, đêm khuya ở Prague yên tĩnh như một ngôi mộ, trên đường rộng rãi cũng không có một bóng người đi đường nào.
Sau khi nói lời cảm tạ và chào tạm biệt James huynh, Diệp Hoan móc ra điện thoại để liên hệ với Hà Bình, bảo cho bọn họ mang theo toàn bộ trang bị nhanh tới đây tụ họp.
Bọn người Hà Bình đến rất nhanh, dùng không đến nửa giờ liền chạm mặt với Diệp Hoan rồi. Có một điều làm Diệp Hoan ngoài ý muốn, chính là hai người Hầu Tử và Trương Tam rõ ràng cũng cùng đi theo đến nơi đây.
“Hai đứa mi tới để làm chi rứa (*)?” Diệp Hoan bất mãn nói.
(*) Dịch: Khụ khụ! nói chút giọng miền Trung thôi. khì khì.
“… Dạo chơi cảnh đêm ở Prague.” Hầu Tử với vẻ mặt không đổi sắc nói.
Diệp Hoan chỉ chỉ vào một mảnh đen kịt, tịch liêu không người trên đường cái mà lạnh lùng nói: “Ở đây chính là cảnh đêm ở Prague, bọn mày có thấy được cái gì không?”
Trên khuôn mặt Hầu Tử là một vẻ mừng rỡ, càng khó có được chính là cậu ta ung dung niệm lên một câu thơ cổ: “Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt (2). Chậc chậc, con mẹ nó! Cái cảnh sắc này cùng với cái bản mặt dài như ngựa của Trương Tam đúng là tương tự, thật là đẹp…”
Diệp Hoan cùng với Trương Tam đồng thời đạp hắn một cước.
“Đừng diễn trò trước mặt anh mày, ở đây ngay cả một bóng ma cũng không có. Rốt cuộc là hai đứa bây đến xem cảnh đêm hay là đi thăm mồ mả hả? Hai đứa tụi bây còn không mau tranh thủ thời gian cút về ngay cho tao!”
Hầu Tử và Trương Tam lập tức trưng ra cái bản mặt tội nghiệp mà khẩn cầu: “Anh Hoan à, tụi tui biết rõ các anh muốn làm gì, hãy để cho hai đứa tụi tui cũng góp chút ít công sức vì Nam Kiều Mộc có được không? Tuy rằng tụi tui chưa từng chém chém giết giết, nhưng cũng có thể đánh trợ thủ cho các người mà, hoặc là làm chân chạy gì gì đó cũng được. Anh Hoan, không chỉ riêng anh cùng với Nam Kiều Mộc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai tụi tui cũng thế mà…”
Sắc mặt Diệp Hoan hơi trì hoãn, vẫn như cũ cứng rắn nói: “Việc chúng tôi sắp làm là cá cược bằng mạng sống, hai đứa bây có hiểu hay không?”
“Hiểu, tụi tui hiểu mà! Nếu như anh động phòng thì tụi tui cũng không thèm tham gia náo nhiệt như thế này làm cái gì!”
Cái tên Trương Tam ngu ngốc này còn bổ sung một câu càng thêm thừa thãi hơn: “… Đương nhiên, thời điểm em động phòng cũng không hy vọng anh tới tham gia nhiệt náo đấy, càng không cần anh hỗ trợ nha!”
“…” (Anh chỉ biết câm nín…)
Vì vậy mà Trương Tam lại nhận được thêm hai cước.
Diệp Hoan thở dài, Hầu Tử và Trương Tam nhất định phải đi, ngược lại cũng không cần ngăn cản chúng nó, bằng không thì ngược lại sẽ làm lạnh lòng hai đứa nó. Đến lúc đó cứ phân tâm chiếu cố hai con hàng này là được.
Cho dù mọi người đều cùng tuổi nhau, thế nhưng từ nhỏ đến lớn Diệp Hoan luôn sắm vai trò anh cả trước mặt bọn họ. Cho dù là vui cười, tức giận hay mắng chưi đều làm cùng nhau, càng nhiều thêm nữa là hắn vẫn là cưng chiều chúng nó.
Hà Bình đi tới mà lông mày nhay lên: “Có chuyện gì xảy ra sao? Định hành động vào đêm nay à?”
Diệp Hoan gật gật đầu: “Đúng, đã tìm được tung tích Nam Kiều Mộc rồi. Cô ấy bị giam cầm trong một tòa lâu đài cổ…”
Không cần nói nhảm nhiều lời, Diệp Hoan lúc này móc ra bản đò mà công chúa Jinny đưa cho hắn, và trải nó ra trên mặt đất, cấp cho Hà Bình và những người khác vây lại xem.
“Tòa lâu đài cổ này nằm ở vùng ngoại vi phía Bắc thành phố, cách Prague khoảng mười ki lô mét. Nghe nói nó có lịch sử hơn hai trăm năm. Mục tiêu lần này của chúng ta có hai cái: Mục tiêu thứ nhất là cứu ra Nam Kiều Mộc. Mục tiêu này trọng yếu nhất, nhất định phải đam bảo cứu cô ấy một cách an toàn, một sợi lông cũng không thể tổn thương, mọi hành động của chúng ta là vì đạt được mục tiêu này mà đặt trên hết thảy những việc khác….”
Hà Bình trừng mắt nhìn Diệp Hoan, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chờ một chút…”
Diệp Hoan vung tay lên, không nhịn được nói: “Hãy nghe tôi bố trí, đừng xen vào dược không? Mục tiêu thứ hai là đánh gục một tên đàn ông Âu châu tên là Edward. Cái mục tiêu này yêu cầu tương đối rộng rãi, rộng rãi ở đây có ý là, các anh có thể tự lựa chọn cái chết cho gã, càng thảm càng tốt…”
Nói xong, Diệp Hoan lấy ra ảnh chụp Edward mà Jinny công chúa đã cho hắn để mọi người chuyền tay nhau xem cho rõ. Trong tấm ảnh là hình ảnh về một gã ăn mặc âu phục hoa lệ, tướng mạo anh tuấn, lại còn lộ ra vẻ âm trầm của đàn ông châu Âu. Khóe miệng của gã lộ ra một nụ cười nhàn nhạt dễ hớp hồn thiếu nữ, nhưng trong mắt Diệp Hoan thì nụ cười đó càng lộ ra vẻ đáng ghét, bẩn thỉu. Cho nên hắn mới thêm một diều kiện nữa:
“Mục tiêu thứ ba càng đơn giản hơn. Sau khi cứu ra Nam Kiều Mộc, thả mẹ nó mấy viên đạn hỏa tiễn vào tòa lâu dài cổ này để nó nổ thành cặn bã đi. Mẹ kiếp! Giết người phóng hỏa tôi cũng làm rồi, dứt khoát làm cho thêm rực rỡ, phá hư bảo vật cấp quốc gia của bọn chúng, cũng cho nội tâm đám chủ nghĩa đế quốc tâm thêm chút ồn ào náo nhiệt đi…”
Hà Bình cau mày, trên mặt anh ta rõ ràng có chút khó coi, một lần nữa ngắt lời hắn: “Chờ một chút, tôi có lời muốn…”
Diệp Hoan lập tức quay đầu lại, cả giận nói: “Đã bảo anh chớ xen mồm vào, nghe không hiểu sao? Lão tử đang bố trí nhiệm vụ con mẹ nó anh hiểu hay không? Con em anh không ổn chỗ nào? Giúp tôi ân cần thăm hỏi em ấy!”
Hà Bình giận tím mặt, tiến lên dùng một cước đá Diệp Hoan té ngã, sau đó một tay anh ta đem hắn xách lên… mà bắt đầu nắm vạt áo nơi cổ của hắn, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tôi phát hiện ra rằng cậu sau khi rời khỏi quân doanh thì trở nên càng ngày càng thay đổi. Đồng chí Diệp Hoan, cậu cần phải biết rõ là, hành động lần này là do tôi chỉ huy, các cậu đều mẹ nó phải nghe mệnh lệnh của tôi, lúc nào đến phiên cậu ra lệnh cho tôi rồi hả? Hả?”
Diệp Hoan bị ăn một cước liền tỉnh, nên mới phản ứng, thì ra hành động lần này hắn cũng không phải là chỉ huy…
“Đội trưởng, anh cưa ra chỉ thị, hạ lệnh đi, chúng tôi nhất định phục tòng mệnh lệnh a…” Diệp Hoan lạp tức đổi sang dáng tươi cười nịnh nọt, và cúi đầu khom lưng nói.
Hà Bình tiếp nhận quyền chỉ huy thì anh ta bày ra vẻ vừa rụt rè vừa cao quý gật đầu, từ trong lỗ mũi cao ngạo hừ một tiếng, sau đó chỉ chỉ vào địa đồ, miệng hơi mở định nói ra nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Nên nói cái gì đây?
Cái gì cũng bị bị cái thằng nhãi đó nói hết mất rồi, mình còn cái gì để nói hay sao?
Cặp mắt Hà Bình lại hiện lên hai luồng lửa giận, sau khi trầm mặc nửa ngày, trước ánh mắt trông mong nhìn chăm chú của các đội viên, Hà Bình chân vừa nhấc, lại đạp Diệp Hoan thêm một cước mới hả.
“… Xuất phát!” Hà Bình lạnh lùng hô lên hai tiếng.
…………………
Chú thích:
(1) Dịch giả pastelxduck: Camorra là một loại tổ chức tội phạm Mafia nước Ý, hay nói cách khác là một tổ chức xã hội ngầm. Nó bắt nguồn từ một số khu vực vùng Campania và thủ phủ Naples ở nơi đó. Đây là tổ chức tội phạm lớn nhất và lâu đời nhất ở Ý, nó khởi nguồn từ thế kỉ 16. Camorra không có cấu trúc kim tự tháp như mafia ở Sicili, cơ cấu tổ chức của Camorra là mở rộng về chiều ngang hơn là chiều dọc. Do đó, các nhóm bè phái của Camorra hoạt động độc lập và dễ có xích mích với nhau. Nguồn tiếng Anh: Wikipedia.
(2) Đây là hai câu đầu trong bài thơ “Giang tuyết” – 江雪 của Liễu Tông Nguyên. Ông là một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời trung Đường, Trung Quốc. Bài thơ trọn vẹn là:
江雪
千山鳥飛絕,
萬徑人蹤滅.
孤舟簑笠翁,
獨釣寒江雪.
Phiên âm HV:
Giang Tuyết
Thiên sơn điểu phi tuyệt,
Vạn kính nhân tung diệt,
Cô chu thôi lạp ông,
Độc điếu hàn giang tuyết.
Dịch nghĩa:
Tuyết trên sông
Giữa ngàn non, chim bay bổng tuyệt mù trời.
Trên vạn nẻo đường tắt, dấu vết người vắng hẳn.
Thuyền lẻ loi có ông già mang nón lá áo tơi,
Một mình ngồi câu trên dòng sông đầy tuyết lạnh.
Tản Đà dịch thơ:
Nghìn non mất bóng chim bay,
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.
Kìa ai câu tuyết bên sông,
Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.